Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 780 - Chương 670: Nhờ Thế Mà Hợp (Hạ) (2)

Chương 670: Nhờ thế mà hợp (hạ) (2)

Tào Duyên mừng rỡ, vội vàng đứng lên khom người nói: "Trà của công nhất định cực kỳ thơm ngọt hương thuần, hạ quan có thể được phẩm trà này là tam sinh hữu hạnh."

Bất luận phe phái, bất luận phẩm tính, hai cỗ lực lượng quan văn cổ cường đại cuối cùng đã hình thành liên minh.

Ngày thứ tư Chu Hậu Chiếu bãi triều chính là mùng một, chung cổ hoàng cung cùng dánh, kinh sư phàm là quan viên và công hầu huân quý trên tứ phẩm đều mặc triều phục vào cung, cùng hoàng đế vào Thái Miếu tế tổ cáo thiên.

Tất cả nghi trượng phiên kỳ chậm rãi trải ra chung quanh Thái Miếu, Chu Hậu Chiếu mặc long bào, đầu đội dực long quan, đang quỳ gối trước Thái Miếu, phía dưới là gần ngàn quan viên ba quỳ chín bái, vẻ mặt thành kính. Lễ bộ thượng thư Trương Thăng đọc văn tài tế trời dài dòng hoa lệ được một nửa thì nghi thức bỗng nhiên xảy ra biến cố.

Một cấm nội cung vội vã chạy đến quảng trường trước Thái Miếu, không biết cố ý hay là vô tình, ở trước mặt văn võ bá quan lớn tiếng tấu bẩm một tin tức.

Thôi quan Vương Chính Đức phủ Thiên Tân vì phản đối cảng đông Thiên Tân đóng thuyền hao phí tiền của dân, từng mấy lần cãi nhau với Nghiêm Tung, trước cuối năm Vương Chính Đức thấy công tượng đóng thuyền ở cảng đông vẫn phải vất vả lao động, giận dữ ở trước mặt mọi người đánh quan viên quản sự cảng đông, ai ngờ ngay đêm hôm đó, Vương Chính Đức lại chết bất đắc kỳ tử trong nhà.

Chu Hậu Chiếu và văn võ bá quan đang tế tổ cáo thiên, trong trường hợp trang nghiêm như vậy lại tự dưng mọc ra một cấm vệ nói ra tin tức kinh thiên như thế, cũng không biết cấm vệ này làm sao mà chạy vào được quảng trường Thái Miếu đề phòng sâm nghiêm, cố tình vào lúc này nói ra tin tức giết phong cảnh như vậy.

Sắc mặt Chu Hậu Chiếu và các đại thần đồng loạt thay đổi.

Thôi quan Đại Minh có cả ngàn vạn, chết một thôi quan nho nhỏ căn bản không có tư cách thượng đạt thiên thính, càng không thể đưa ra vào lúc đang tế tổ cáo thiên thế này, phía sau chuyện này không nghi ngờ gì nữa có một đôi bàn tay vô hình đang lặng lẽ thôi động, khống chế.

Trước Thái Miếu không có việc nhỏ, chuyện nói ra trước mặt liệt tổ liệt tông tuyệt đối không thể tuyệt đối không thể nhẹ nhàng bâng quơ cho qua, Chu Hậu Chiếu cũng không có tư cách ép xuống được.

Trên Quảng trường là một mảng tĩnh mịch tới dọa người, Chu Hậu Chiếu kinh ngạc đứng trước cửa Thái Miếu, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, mà các đại thần phía dưới thì không nói gì, trầm mặc nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu, một loại sát khí đèn nén hồi lâu sắp bùng nổ quanh quẩn bốn phía quảng trường.

Trong Trầm mặc, các quan văn cuối cùng cũng phát động.

Hữu Đô ngự sử Đồ Dung bỗng nhiên đứng ra khỏi hàng, đón gió lạnh gào thét trên quảng trường, nhìn thẳng Chu Hậu Chiếu lớn tiếng quát: "Bệ hạ, đóng thuyền rời bến là vi phạm tổ chế, hiện giờ đã xảy ra án mạng, liệt tổ liệt tông ở phía trước, bệ hạ còn không chịu tỉnh ngộ sao?"

Ầm!

Mấy trăm quan văn động tác đồng loạt quỳ xuống, trăm miệng một lời nói: "Thần xin bệ hạ trừng trị thủ phạm, giải tán công tượng, hủy thuyền, duy hộ tổ chế!"

"Năm Vĩnh Lạc Trịnh Hòa bảy lần tới Tây Dương, hao tài tốn của, có lợi gì cho đất nước đâu, giáo huấn trăm năm trước, bệ hạ không thấy sử sách bêu danh à?"

"Quốc tặc Tần Kham, thị sủng mà kiêu, không ngờ hiến siểm ngôn dối vua, phá hỏng xã tắc Đại Minh trăm năm, gây họa rất sâu, còn hơn cả Lưu Cẩn, kẻ này không tru thì càn khôn sao yên."

Một tiếng hô to đầy sát ý vang lên, vang vọng trước quảng trường Thái Miếu.

Sắc mặt Chu Hậu Chiếu trắng bệch, ánh mắt cầu cứu nhanh chóng lướt trong đám người, cuối cùng dừng ở trên người Tần Kham.

Tần Kham mặt không biểu tình đứng trong hàng, nghe tiếng hô bốn phía, lại cúi đầu không nói một câu, ánh mắt càng lạnh lùng.

Thấy Chu Hậu Chiếu không nói gì, Đồ Dung bước một bước về phía trước, quát lạnh: "Xin bệ hạ nhanh chóng đưa ra quyết định."

Quần thần đồng thanh phụ họa: "Xin bệ hạ nhanh chóng đưa ra quyết định."

Chu Hậu Chiếu cả người run lên, kìm lòng không đậu lui một bước, vẻ mặt kích động nói: "Trẫm, trẫm..."

Nói xong Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên hai mắt trắng dã, cả người bắt đầu co giật một cách quen thuộc, chưa kịp bày ra bộ dạng ghê tởm mặt trợn miệng méo thì, Đồ Dung đột nhiên quát: "Bệ hạ xin đừng có làm cái trò trẻ con này nữa, bệ hạ nhanh chóng quyết định đi, đừng để cơ nghiệp trăm năm của liệt tổ liệt tông bị hủy bởi tay nịnh thần."

Bốn phía quảng trường Thái Miếu gió lạnh thấu xương, sát ý tỏa ra như mây đen áp thành.

Các Quan văn mở to con ngươi đỏ rực, giống như một đám sói đang đói khát vô cùng, khóa chặt con mồi muốn cắn xé nó, nghiền xương thành tro.

Chu Hậu Chiếu hoảng quá, giống như lịch sử không ngừng tái diễn, tình cảnh này hôm nay, giống hệt như lúc trước nội ngoại đình liên thủ giảo sát bát hổ nội cung, khi đó Tần Kham dùng sức bản thân giết ra một con đường máu, nhưng hôm nay nay thì sao?

Từng đạo ánh mắt mang đầy sát ý chăm chú nhìn Tần Kham, Tần Kham đứng trong đám người bất vi sở động, như lão tăng nhập định, không buồn không vui.

Quan trường Đại Minh quan trường vĩnh viễn từ nhỏ thành lớn, một thôi quan nho nhỏ chết không đáng nhắc tới, tên hộ quan chức của người như vậy bình thường thậm chí căn bản ngay cả lọt vào lỗ tai các đại lão trong kinh cũng không có tư cách, nhưng mà một khi người hữu tâm muốn nhằm vào đối thủ, thôi quan nho nhỏ này liền thành một quân cờ trọng yếu phi thường trong tay các đại lão, thôi quan chết tất nhiên không thoát được quan hệ với tri phủ, bổ nhiệm tri phủ tất nhiên không thoát được quan hệ với người tiến cử, bước này nối bước kia, cái chết của một thôi quan nho nhỏ trải qua dư luận của sĩ lâm, đem Quốc Công đương triều Tần Kham kéo xuống ngựa cũng không phải là việc khó gì.

Chu Hậu Chiếu cả người lạnh run, trong lòng kinh sợ, hắn sơ ý, đơn thuần, tùy tiện, nhưng không phải kẻ ngốc, thôi quan phủ Thiên Tân chết như thế nào hắn không biết, nhưng hắn biết chuyện này nhất định là âm mưu được ủ đã lâu, âm mưu nhắm thẳng vào Tần Kham.

Ánh mắt nhìn về phía Tần Kham, trong đám người, đối mặt với nghìn người nhằm vào, mắt Tần Kham vẫn trong suốt sáng ngời như thường ngày, ánh mắt của hai người gặp nhau trong tiếng hét hò, Tần Kham không ngờ cười cười với Chu Hậu Chiếu, sau đó không dễ phát hiện gật gật đầu với hắn.

là bằng hữu Tương giao nhiều năm, sớm đã có thể xem hiểu bất kỳ một động tác một ánh mắt của đối phương.

Chu Hậu Chiếu cắn chặt răng. đánh mắt ra hiệu cho ti lễ giám chưởng ấn Trương Vĩnh có chút bất an đứng bên cạnh, Trương Vĩnh hiểu ý, lập tức lấy hết dũng khí, bước một bước về phía trước, quát lạnh: "Chư thần công yên lặng! Thái Miếu chính là nơi an nghỉ của tổ tông. Há cho phép các ngươi ầm ĩ! Cấm cung điện võ sĩ đâu/ Ai còn hò hét thì bắt hết, bãi quan giao g quan lại luận xử."

Tiếng quát lạnh này cuối cùng cũng khiến các đại thần đang ầm ĩ phải ngậm miệng, ai nấy mang theo vẻ mặt không cam lòng, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Tần Kham.

Chu Hậu Chiếu phất phất ống tay áo, lạnh lùng nói: "Ý của Chư Chư trẫm đã minh bạch, nội các truyền ý chỉ của trẫm, cách chức tri phủ Thiên Tân Nghiêm Tung. Giải vào kinh, giao cho Đông Hán thẩm vấn..."

"Bệ hạ..." Đồ Dung đứng ra cắt ngang lời Chu Hậu Chiếu.

Chu Hậu Chiếu tức giận giậm chân thật mạnh: "Giaocho hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện tam ti hội thẩm, thế được rồi chứ?"

Quần thần cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hài lòng, đồng thời đều liếc một cái Tần Kham rất không có thiện ý.

Bình Luận (0)
Comment