Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 781 - Chương 671: Kinh Sư Ám Chiến (Thượng)

Chương 671: Kinh sư ám chiến (thượng)

Một kiện án tử được giao cho nha môn nào thẩm vấn. Học vấn trong đây rất lớn, mọi người đều biết, Đông Hán và Cẩm Y vệ sớm đã không còn tình thế giương cung bạt kiếm như thời kì Hoằng Trị, hiện giờ quan hệ của Hán Vệ rất tốt, quả thực có thể nói là cơ tình tứ xạ ngươi nhảy ta cũng nhảy, Đông Hán Đốc công Đới Nghĩa lại là Tần Kham tự tay đề bạt. Nghiêm Tung nếu giao cho Đông Hán thẩm vấn. Tính chất chẳng khác nào buồn ngủ tặng chiếu manh, khi đó Nghiêm Tung vào chiếu ngục, không chừng còn được nuôi thành béo trắng.

Nhưng giao Nghiêm Tung cho hình bộ, Đại Lý tự và Đô Sát viện tam ti hội thẩm, kết quả khác nhau rất lớn, nếu so sánh với Hán Vệ chó, hiển nhiên tam ti không phải là địa bàn của chó, sớm đã được quan văn đái lên rồi. Nghiêm Tung vào đại đường hình bộ, không có tội thì cũng phải nhận mấy tội đại nghịch bất đạo, cả triều đều biết Nghiêm Tung là chó săn số một của Tần Kham, Nghiêm Tung ngã ra, còn sợ không thể thoải mái kéo Tần Kham xuống ngựa sao?

Tế tổ Thái Miếu ngày đầu tiên năm Chính Đức thứ tư, cuối cùng kết thúc trong không khí sát ý đầy trời.

Đấu sống đấu chết trên Triều đường chẳng ảnh hưởng gì tới sự sung sướng của dân gian. Không khí Ngày tết vẫn dào dạt trong thành kinh sư, chung quanh có thể nghe rõ tiếng pháo, trẻ con cầm đèn lồng chạy khắp đường. Làm ầm quá thì lại có người lớn xông lên tét cho mấy cái, bọn trẻ há miệng khóc hu hu, rồi một miếng điểm tâm thường ngày không được ăn vừa đúng lúc nhét vào miệng chúng, bọn trẻ lại vừa chứa chan nước mắt vừa cười toe toét, tất cả đều an bình tường hòa như vậy.

Vào đêm, gió lạnh thấu xương, tuyết đọng chiếu đêm tối sáng như ban ngày, đường cái yên tĩnh thỉnh thoảng lại truyền đến mấy tiếng chó sủa, không khí vui tươi ngày tết giống như cũng bị gió lạnh thổi tan đi một chút.

Trong một hộ gia đình ở thành bắc Kinh sư đèn vẫn sáng, cửa gỗ tiểu viện bị gió lạnh thổi lắc lư, ánh đèn trong phòng cũng theo đó mà lay động múa lượn.

Gian nhà rất đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái bàn gỗ, mấy chiếc ghế dựa, trên bàn đặt mấy món ăn nguội và ba bốn vò rượu.

Bốn hán tử dáng người khôi ngô tụ lại dưới ánh đèn, một người tay cầm vò rượu lặng lẽ uống rượu, tiếng rượu vào cổ họng trở nên hết sức rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh.

Một hán tử có một vết sẹo dài trên thái dương vò rượu, thở hắt ra một hơi, không nhịn được phá vỡ sự yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông này.

" Hôm nay là mùng một rồi, trên phố có tin tức nói sáng sớm hôm nay các đại quan ở trước mặt hoàng đế tiểu nhi bức cho cẩu tặc họ Tần không có đường lui, ngay cả tên chó săn Nghiêm Tung trung thành nhất của hắn cũng bị bắt áp giải vào kinh, mắt thấy Tần Kham chắc sẽ ngã thôi, chúng ta cứ phải trốn ở cái địa phương quỷ quái này đến lúc nào mới được ra ngoài? Cả ngày không ăn thì ngủ, ngay cả đi kỹ viện cũng không được."

Một hán tử mặt đen khác lạnh lùng nói: "Phong thanh vẫn chưa qua, trốn thêm mấy ngày chung quy vẫn tốt hơn, ngươi đừng quên chúng ta là làm loại hoạt động gì, ở dưới chân thiên tử ám sát Quốc Công đương triều, đây không chỉ là mất mạng mình không thôi đâu mà còn là mất tới cả mạng người chín tộc đấy, lão ngũ lão lục xẩy tay bị ép phải tự sát tại chỗ, chúng ta mạng tốt nên chạy được, nhưng hôm nay Cẩm Y vệ và Đông Hán trong thành vẫn chưa buông tha chúng ta, chỉ thò đầu ra thôi là có kết cục bị bắt vào tù đó."

Gã Mặt thẹo cười nhạo: "Thế nhân đều sợ Hán Vệ như sợ hổ, huynh đệ chúng ta trốn ngay dưới mí mắt chúng nhiều ngày mà vẫn sống đủ râu đủ đuôi đấy thôi? Ra ngoài tới kỹ viện tìm kỹ nữ mua vui một chút thì có gì đâu."

Hán tử Mặt đen cả giận nói: "Lão Nhị ngươi thu liễm một chút đi! Hán Vệ há chỉ là hư danh? Nếu không phải bọn họ không hiểu môn đạo giang hồ, hơn nữa lão ngũ lão lục tự sát không để lộ khẩu phong, ngươi cho rằng chúng ta hôm nay còn có thể an an ổn ổn ngồi ở chỗ này uống rượu ăn cơm à? Sớm đã bị Hán Vệ tới cửa tận diệt rồi."

Gã Mặt thẹo hừ lạnh: "Họ Tần sắp ngã rồi, hắn mà ngã, trong triều không biết sẽ có bao nhiêu người xui xẻo theo, Binh bộ Tào đại nhân nói, họ Tần ngã cái là không còn phải kiêng kị gì nữa, từ nay về sau triều đường chính là thiên hạ của các đại nhân, lão tử nhịn thêm mấy ngày nữa, xem Tần Kham rớt đài thế nào, phượng hoàng gãy cánh còn chẳng bằng gà, chính như cái gọi là phong thuỷ lưu chuyển, nghe nói hai vị phu nhân Tần gia và hai nha hoàn song sinh nội viện tuyệt sắc khuynh thành, lão tử nói không chừng sẽ tới thử vị đạo."

Nói xong gã mặt thẹo hai mắt tỏa sáng. Lộ ra vẻ dâm tà cực độ.

Mấy người Còn lại hiển nhiên cũng không phải là người lương thiện, hai mắt đều tỏa sáng.

Gã hán tử Mặt đen do dự một chút, nói: "Chúng ta trốn ở đây thêm ba ngày nữa, trong ba ngày họ Tần tất ngã, khi đó đại ca dẫn các ngươi tới kỹ viện tốt nhất kinh sư, gọi mấy kỹ nữ đẹp nhất. Cho các ngươi sống trong đó chơi mấy ngày."

Gã Mặt thẹo và hai người còn lại cười hớn hở đáp ứng.

Bốn người cầm vò rượu lên cụng, ngửa cổ uống cạn, uống xong thở hắt ra, cảm thụ một dòng nước ấm chảy xuôi trong lồng ngực, tỏa ra bách hải.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, bốn người giật thót, lật tay rút binh khí, Nín thở tĩnh cẩn thận đề phòng.

Chủ nhân của Tiếng bước chân hiển nhiên rất lễ phép, đi đến trước cánh cửa rách nát thậm chí vẫn gõ cửa nhẹ nhàng, một giọng nữ kiều mỵ truyền vào trong nhà.

" Bên trong có người không? Bên ngoài trời đông giá rét, chẳng biết có thể cho tiểu nữ tử vào cư trú một đêm hay không?"

Bốn người trong phòng càng kinh hãi, trao đổi ánh mắt với nhau, phát hiện vẻ mờ mịt trong mắt đối phương, hán tử mặt đen trong mắt chợt lóe sát khí, lặng lẽ bổ đao trong tay ra!

Cánh cửa cũ nát bị cương đao bổ cho gỗ vụn bay tứ tán. Bốn bóng người trước sau cướp cửa nhảy vào sân.

trên mặt tuyết trắng, một thân ảnh cô đơn lả lướt đứng giữa vòng vây của bốn người, giống như một đóa sen trắng cao ngạo, nở rộ quang hoa trong ánh trăng lạnh.

Chỉ thấy nữ tử mặc quần áo màu đen, mặt đeo khăn đen không nhìn rõ dung mạo, nhưng chỉ thấy thân ảnh yểu điệu của nàng ta thôi đã có thể khiến cho vô số nam nhân miệng khô lưỡi khô, tâm động không thôi.

Bốn người Vây quanh cảnh giác nhìn xung quanh. Xác định bốn phía không có mai phục, chỉ có một mình nữ tử thì bốn người cũng bớt lo.

Không phải mãnh long thì không qua sông, nữ tử này dám lẻ loi một mình tìm tới cửa. Hoặc là nữ nhân này bị điên, chủ động dâng thịt tới miệng soi, hoặc là không coi bọn họ vào đây, lật tay một cái là có thể thu thập bọn họ.

Bốn người tuy rằng đầu óc không nhanh nhạy lắm, nhưng ít ra thì tự hiểu lấy mình, để tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy bộ dạng của bản thân là mỗ mỗ không thích cữu cữu không thương, phàm là nữ nhân mắt không mù thì chắc chắn sẽ không nhìn trúng bọn họ, như vậy nữ nhân trước mắt này hiển nhiên là lai giả bất thiện.

Trong mắt bốn người đã trải qua nhiều sóng gió giang hồ như họ thì vốn không có phân biệt nam nữ, lúc này mà ra vẻ thân sĩ thì có lỗi với cái mạng nhỏ của mình.

Một câu hỏi về giang hồ đáy biển cũng không nói, hán tử mặt đen đã chém ra một đao về phía nữ tử một cách vô tình.

Nữ tử cười khanh khách, thong dong điềm tĩnh lui ra sau một bước, tay mềm khẽ nâng, một mũi tên nhọn lấp lánh hàn quang từ trong tay áo bắn ra, sau một tiếng kêu đau đớn, đạo ánh đao do hán tử mặt đen chém ra cách nữ tử chưa tới một thước thì dừng, cương đao rơi xuống đất, hán tử mặt đen đau đến trán túa mồ hôi lạnh, cổ tay phải đã bị mũi tên nhọn bắn thủng.

" Các ngươi thật thô lỗ, tiểu nữ tử chỉ muốn tá túc một đêm, chư vị hảo hán không đáp ứng thì thôi, vì sao lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, vừa gặp cái đã đánh đánh giết giết rồi."

Ba người Còn lại thấy đại ca ăn quả đắng thì không khỏi giận dữ, giơ đao bổ tới nữ tử, tiếp theo sắc mặt ba người đại biến, bọn họ bỗng nhiên phát hiện mình toàn thân đã mất đi khí lực, đừng nói tới giơ tay, ngay cả đao cũng không cầm nổi, keng keng mấy tiếng, đao của ba người rơi xuống đất.

Sắc mặt Bốn người tái nhợt, trên mặt nổi lên vẻ tuyệt vọng.

"Vị... nữ anh hùng này, bốn người chúng ta tự thấy không cừu không oán với cô, không biết nữ anh hùng vì sao lại làm vậy?" Hán tử Mặt đen ôm cổ tay bị thương cắn răng hỏi.

Nữ tử vẫn cười tươi như hoa đào, nhưng ngữ khí lại mang theo mấy phần hàn ý so với băng tuyết còn lạnh hơn.

" Không cừu không oán à? Chúng ta kết cừu lớn lắm đó."

Bình Luận (0)
Comment