Bốn người giống như bốn cành cây nằm trong tuyết, tuyệt vọng nhìn con ngươi lạnh như băng lộ ra ngoài khăn đen che mặt của nữ tử.
Thanh âm của Đường Tử Hòa rất xa xôi, giống như từ trong địa ngục hoàng tuyền bay ra.
" Ta biết các ngươi là ai, huynh đệ Lưu thị ở huyện Văn An Bắc Trực Đãi từng tụ người thành cướp, chiếm lấy quan đạo núi rừng phạm vi gần trăm dặm, cướp sạch khách thương qua lại, về sau huynh đệ Lưu thị bị giết, gần hai ngàn tên cướp dưới tay lập tức giải tán, tự tìm kế mưu sinh, nếu ta đoán không sai, các ngươi chính là dư nghiệt của huynh đệ Lưu thị, đúng không? Lưu thị đã chết gần hai năm, các ngươi đúng là có tiền đồ, không chỉ làm nghề cũ mà ngay cả việc thích khách cũng nhận, không chỉ như thế, không ngờ dám ám sát Quốc Công đương triều, quả thật là vong mệnh chi đồ, huynh đệ Lưu thị có thể có hảo thủ tốt như các ngươi, chắc là đang mỉm cười nơi chín suối."
Hán tử Mặt đen càng kinh nghi, run giọng nói: "Ngươi... Rốt cuộc là người phương nào? Vì sao biết rõ nội tình của chúng ta như vậy?"
Đường Tử Hòa cười khanh khách nói: "Đương nhiên là người giang hồ giống như các ngươi, xà có xà đạo, tử có thử đạo, người giang hồ tự có đạo giang hồ, Hán Vệ không tìm thấy các ngươi là bởi vì bọn họ không phải người trong chốn giang hồ, mà ta muốn tìm được các ngươi thì dễ như trở bàn tay."
Hán tử Mặt đen bỗng nhiên minh bạch gì đó, cả kinh nói: "Ngươi là vì Tần Kham mà đến?"
Đường Tử Hòa thở dài: "Bằng không ngươi cho rằng ta đến mời các ngươi ăn cơm uống rượu à?"
Mắt đẹp dưới khăn đen bỗng nhiên trở nên sắc bén hơn cả đao, nhìn chằm chằm hán tử mặt đen, Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Tính tình của ta không được tốt, kiên nhẫn lại càng không tốt, cho nên ta hiện tại hỏi các ngươi cái gì thì đừng nghĩ mà trả lời ngay, nếu không các ngươi sẽ có thể ứng với câu châm ngôn, hai mươi năm sau lại làm một trang hảo hán đấy."
Gã mặt thẹo nằm trên đất hồi lâu không lên tiếng bỗng cười lạnh nói: "Dùng kỹ xảo bàng môn trả thù huynh đệ chúng ta thì có tính là bản sự gì! Muốn giết cứ giết."
Xoẹt!
Một đạo ánh đao xẹt qua, rất nhanh lại bay về trong tay áo Đường Tử Hòa, nhanh tới ngay cả thanh đao này của nàng ta bộ dạng thế nào cũng không thấy rõ, mà cổ gã mặt thẹo lại có thêm một đạo tơ hồng, tơ hồng càng rách càng lớn, máu tươi phun phè phè nhỏ xuống máy đất tỏa ra nhiệt khí, gã mặt thẹo trợ mắt nhìn Đường Tử Hòa, người giật giật mấy cái rồi tuyệt khí mà chết.
Một lời không hợp liền ra tay lấy mạng người ta, ba người còn sống sợ ngây người, ngây ngốc chăm chú nhìn thân hình vẫn đang co giật của gã mặt thẹo, một loại tuyệt vọng so với tử vong còn khủng bố hơn bao phủ trong lòng.
Tuyết và máu đan xen, hình thành một hình ảnh khiến người ta rợn tóc gáy, Đường Tử Hòa che miệng cười khanh khách, trong mắt không nhìn ra một chút sát ý hay tức giận nào, giống như người chết vừa rồi chẳng liên quan gì tới nàng ta vậy.
"Ai cũng bảo nữ nhân thích gạt người, nhưng ta thì khác, ta không gạt người, đã nói trước là tính kiên nhẫn của ta rất không tốt, vì sao các ngươi cứ không tin?" Đường Tử Hòa thì thầm, ánh mắt âm độc như rắn thì nhìn chằm chằm trên người hai gã hán tử khác: "Hai người các ngươi có phải cũng muốn nói cứng mấy câu không, không sao, thích thì cứ nói đi."
Hai gã hán tử mặt như màu đất, nhìn nhau một cái, lúng ta lúng túng nói: "Ta... Ta...."
Đường Tử Hòa than khẽ: "Nếu không nói mấy câu lấy sĩ diện thì thôi, giờ ta hỏi các ngươi, các ngươi ở trên phố ám sát Ninh Quốc Công là do ai sai khiến."
Nhìn ba người sắc mặt tái nhợt nơm nớp lo sợ, nụ cười của Đường Tử Hòa càng yêu mỵ: "Tuy rằng ta vừa rồi ở bên ngoài có nghe thấy máy chữ "Binh bộ Tào đại nhân', nhưng ta vẫn hy vọng các vị hảo hán nói lại lần nữa, nói kỹ một chút, như vậy mới có thành ý, các ngươi có thấy vậy không?"
Một hán tử kiên trì cắn răng nói: "Vị... nữ Anh hùng này, nếu cùng là người trong giang hồ, giết người chỉ là một cái gật đầu, ngươi việc gì phải khí thế bức nhân như vậy."
Xoẹt!
Còn chưa nói xong, trong tay áo Đường Tử Hòa bỗng nhiên lại lóe lên bạch quang lãnh lẽo, giống như lưu tinh xẹt qua cổ hán tử kia, hán tử hai mặt trợn ngược, máu tươi rất nhanh từ cổ phun ra rồi ngã vật xuống đất.
Hai gã hán tử Còn sống hiển nhiên không ngờ vị nữ tử xinh như đào mật này lại tâm ngoan thủ lạt như vậy, coi bọn họ như gà vịt nói giết là giết, hai người nhìn hai cỗ thi thể trong vũng máu, thân thể xụi lơ không có sức kìm lòng không đậu trở nên run rẩy kịch liệt.
Đường Tử Hòa giết liền hai người tựa hồ không thích mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí, nhíu mày bịt mũi lui về phía sau một bước, mắt đầu liếc xéo hai người, cười nói: "Quên nói với các ngươi, khi ta hỏi thích nghe đáp án trực tiếp chứ không thích nghe những lời vô nghĩa, có người nếu nói những lời thừa để lừa ta, ta chỉ đành cắt cổ hắn để hắn im mồm, được rồi, chúng ta quên màn không thoải mái vừa rồi đi, ta và các ngươi chơi lại trò một hỏi một trả lời, mạng chỉ có một thôi đấy, các ngươi đừng có đem tính mạng ra chơi đùa."
Hai người còn sống cuối cùng không chịu nổi áp lực tâm lý lớn như vậy, cuối cùng đã sụp đổ.
" Ta nói! Cô nương, ngươi hỏi gì ta đáp nấy, xin ngươi đừng giết ta."
Mùng bốn tháng giêng năm Chính Đức thứ tư, mùi vị năm mới vẫn còn tràn ngập trong không khí, bách tính thiên hạ vẫn đắm chìm trong niềm vui năm mới, cảng đông Thiên Tân đã có tám chiếc chiến hạm lặng lẽ xuống biển, trên mỗi chiếc trang bị bốn mươi hai khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ, tấm ngăn bên ngoài chiến hạm được mở, trong miệng lỗ đen xì thò ra mấy chục họng pháo tỏa sát ý, dữ tợn chăm chú nhìn thế giới này.
Cho dù bốn bề thọ địch, ý chí của Tần Kham vẫn được thuộc hạ trung thành phía dưới chấp hành, tám chiếc chiến hạm đang phụng chỉ lệnh của Tần Kham, xuyên qua vịnh Bột Hải tới mấy hải đảo ở hải ngoại, mục tiêu của chúng nhắm vào mỗi hòn đảo có giặc Oa ẩn thân, dùng thế sư tử vồ thỏ khởi xướng một lượt oanh kích mang tính hủy diệt.
Buồm lay động trên mặt biển, tướng sĩ mới được chiêu mộ mặc khôi giáp chỉnh tề, xếp thành hàng đứng hai bên sườn mép thuyền, không ngừng phất tay với quan viên và công tượng trên bờ.
Cho đến khi hạm đội chậm rãi biến mất trên đầu còn lại, rốt cuộc không còn thấy bóng dáng nữa, Nghiêm Tung mặc quan bào lúc này mới quay người lại, buồn bã thở dài một tiếng, mệt mỏi khoát tay với sai dịch hình bộ tới áp giải hắn: "Đi thôi, bản quan theo các ngươi tới kinh sư."
Cẩm Y vệ Thiên hộ Thường Phượng lẳng lặng đứng bên cạnh, hắn là tâm phúc được Tần Kham phái tới Thiên Tân đốc thúc kiến tạo thuyền, hơn một năm nay hắn và Nghiêm Tung bất kể là việc công hay là quan hệ cá nhân đều rất tốt, lúc này thấy Nghiêm Tung không ngờ bị tiểu nhân trong triều mưu hại, Thường Phượng không khỏi trợn mắt nói: "Nghiêm đại nhân, đám chó má trong kinh không biết dụng tâm của đại nhân, ngươi để ý tới bọn họ làm gì? Bệ hạ hạ chỉ bắt ngươi vào kinh cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, hôm nay cho dù ngươi không vào kinh, tin rằng bệ hạ cũng sẽ không làm gì ngươi, lão tử dứt khoát gánh chịu can hệ làm thịt mấy tên hỗn đản áp giải ngươi, xem đám chó má đó dám làm gì lão tử!"