Đại Minh lập quốc hh một trăm năm, từ năm Hồng Vũ cho tới bây giờ, hoạn giặc Oa chưa bao giờ dừng, mà sau khi Đại Minh lập quốc thì lại vẫn xếp Nhật Bản vào mười lăm nước không chinh phạt.
Đưa ra quyết định này đương nhiên không phải lão nhân gia thái tổ Chu Nguyên Chương đầu óc bị cửa kẹp, cho dù từ trên những bức tranh lịch sử lưu truyền tới nay, đầu của chu lão tiên sinh quả thực có cái hiềm bị cửa kẹp.
Xếp Nhật Bản là quốc gia không chinh phạt, là vì khi Đại Minh vừa lập quốc, Nhật Bản lại đang đứng trong thời kì mẫn cảm Nam Bắc triều, tình thế chính trị của Nam triều ngày càng chuyển biến xấu, từ nhu cầu chính trị mà nói, hữu hảo với Đại Minh so với trở mặt thì có lợi hơn, mọi người đều biết, dân tộc Nhật Bản này rất bất kham, bắt nạt kẻ yếu đã thành bản tính của bọn họ, mà Đại Minh vừa lập quốc, sĩ khí của quân đội như cầu vồng, luận chiến lực thì đánh cho người Mông Cổ từng chinh phục đại lục Á Âu phải trở về thảo nguyên, đối mặt với hàng xóm cường đại như vậy, Nhật Bản trừ quỳ liếm ra thì không có lựa chọn nào khác.
Không thể phủ nhận là, người Nhật Bản một khi quỳ liếm, bất kể tư thế, lực độ và sâu cạn đều rất vừa phải và sung sướng, cái này thuộc về thiên phú dị bẩm rồi, bất kể là nam hay là nữ, bọn họ trời sinh tựa hồ đã biết làm thế nào để khiến người ta thoải mái, ít nhất thì thái tổ Chu Nguyên Chương lúc ấy đã bị quỳ liếm rất thoải mái, thế là vong tình rên rỉ xong thì mặt rồng hớn hở, thánh chỉ ban ra, Nhật Bản được xếp vào quốc gia không chinh phạt.
Đương nhiên, thái tổ bệ hạ cũng có kiêng kị của lão nhân gia hắn, Nhật Bản tuy là đảo quốc, nhưng không phải dễ bị chinh phục, việc này Hốt Tất Liệt đã từng làm hai lần, hai lần đều tơi tả mà về, Chu Nguyên Chương vừa ổn định được giang sơn, cả đống vinh hoa phú quý đang chờ hắn tới hưởng thụ, việc nhàm chán và mạo hiểm như chinh phục Nhật Bản hắn sẽ không làm.
Hơn một trăm năm trước Thái tổ hoàng đế lập hạ quy củ không chinh phạt Nhật Bản, hôm nay bên bờ Trường Kỳ Nhật Bản, có tám chiếc chiến hạm đến từ Đại Minh chạy qua, như hổ rình mồi.
Trường Kỳ vốn là cảng cá thiên nhiên của Nhật Bản, Đại Minh cấm biển mà không dừng, thương nhân Đại Minh lén mậu dịch với Nhật Bản thường xuyên lui tới, Trường Kỳ liền thành bến tàu giao dịch dỡ hàng của thương nhân hai nước, bạc và sản vật các thương nhân từng bó từng bó lưu động ra vào trong thành nhỏ này, hơn trăm năm trôi qua, sự phồn hoa của Trường Kỳ thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Tám chiếc cự hạm giống tám con quái thú khủng bố dữ tợn, lẳng lặng bỏ neo trên mặt biển cách lục địa Trường Kỳ không tới mười dặm, cờ rồng đại biểu cho Đại Minh trên hạm tung bay phần phật, tản mát ra hít thở khiến người ta hít thở không thông.
Các ngư dân Nhật Bản gần mặt biển đang đánh cá lúc ban đầu thì rất hiếu kỳ, thuyền lớn tới hai ba ngàn súc gỗ vốn là không thấy nhiều, huống chi Đại Minh cấm biển đã hơn một trăm năm, ngư dân Nhật Bản căn bản chưng bao giờ thấy chiến hạm Đại Minh chính thức, cờ rồng tung bay đó đối với bọn họ mà nói là rất xa lạ.
Nhưng mà khi tấm ngăn bằng gỗ ở hai sườn thuyền mở ra, từng ống pháo đen từ trong khoang thuyền vươn ra, nhắm vào bến tàu bên bờ Trường Kỳ, các ngư dân lúc này mới chú ý tới tám chiếc cự hạm này là lai giả bất thiện, thế là sợ tới mức kêu ngao ngao, liều mạng chèo thuyền chạy về bờ Trường Kỳ, vừa chèo vừa quát to gì đó với người trên bờ.
Bóng ma Chiến tranh cứ như vậy đột nhiên dáng xuống thành nhỏ phồn hoa này.
Tham tướng kiêm thủy sư đề đốc Thiên Tân Dương Đức Toàn hai mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người đang quỳ trên giáp bản.
Những người này đều là tướng lãnh của nhánh hạm đội này, lúc này sắc mặt bọn họ tái nhợt, hết sức khó coi.
Nhật Bản từ năm Hồng Vũ đã chính là một trong mười lăm nước không chinh phạt của Đại Minh, cái gọi là "Quốc gia không chinh phạt", ý tứ không chỉ là trong năm Hồng Vũ không chinh phạt, mà là hoàng đế Đại Minh bất luận truyền bao nhiêu đời đều sẽ không vận dụng vũ lực với Nhật Bản, cái này đã được viết vào "Hoàng minh tổ huấn", lịch đại hoàng đế Đại Minh không thể làm trái.
Mà hôm nay, vị tướng lãnh cao lớn thô kệch lỗ mãng trước mặt này không ngờ lại hạ lệnh nã pháo cảng Trường Kỳ, một lượt pháo kích trút xuống, Dương Đức Toàn tất nhiên là sảng khoái, nhưng sau đó bọn họ sẽ thế nào? Hoàng đế bệ hạ và các quan lão gia ở Kinh sư chẳng phải sẽ ăn tươi nuốt sống bọn họ à?
" Dương tướng quân, giặc Oa là giặc Oa, Nhật Bản là Nhật Bản, hai bên không thể lẫn lộn, chúng ta có thể giết giặc Oa, nhưng tuyệt đối không thể nã pháo Trường Kỳ, nếu không trở về Thiên Tân, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu." Một tướng lãnh quỳ gối trước mặt Dương Đức Toàn, ngữ khí đầy khẩn cầu.
Dương Đức Toàn mặt lạnh như sương, lạnh lùng nhìn chằm chằm tướng lãnh này: "Ngươi đừng có nói đạo lý lớn với lão tử, lão tử chỉ biết giặc Oa là người Nhật Bản, người Nhật Bản thì đáng đánh, bọn họ có thể lên bờ Đại Minh chúng ta, công thành Đại Minh chúng ta, chúng ta lại không thể công thành Nhật Bản, đây là đạo lý gì?"
" Tướng quân, Nhật Bản là quốc gia không chinh phạt, đây là tổ huấn thái tổ gia hơn một trăm năm trước đã định ra, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không dám làm trái với tổ huấn, chúng ta nếu pháo kích Trường Kỳ, đây chính là tội lớn xét nhà diệt tộc đó."
Dương Đức Toàn cả giận nói: "Lão tử cũng không muốn đánh, ai bảo chúng ta đụng phải sương mù, ai bảo lão thiên gia đưa chúng ta tới bên bờ Trường Kỳ, đây hoàn toàn con mẹ nó là thiên ý! Thiên ý đó ngươi có hiểu không? Thủy sư Thiên Tân chúng ta chuyến đầu ra khơi, không bắn con mẹ nó mấy pháo mà về, đây là xuất sư bất lợi, bảo kiếm ra khỏi vỏ, không tắm máu thì không về vỏ, chính là xui xẻo đó."
Các tướng lĩnh bị những lời này của Dương Đức Toàn khiến cho nghẹn lời, loại lý do vô nghĩa này cũng nói ra khỏi miệng được, hắn rõ ràng là đang càn quấy.
Tướng lãnh tối cao của nhánh hạm đội này là Dương Đức Toàn, hắn là là tham tướng, là thủy sư đề đốc, nhưng đạo quân lệnh này của hắn không nghi ngờ gì nữa là là phi thường xung động và không khôn ngoan, chắc là do lúc còn là ngư dân Phúc Kiến bị giặc Oa nhục nhiều quá, khiến hắn hận Nhật Bản tới thấu xương, hoặc là mấy ngày nay lạc hướng trên biển khiến hắn phải chịu áp lực quá lớn, đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng trước khi thủy sư ra biển dương tướng quân vừa hay thất tình cho nên tâm tình không tốt.
Bất kể nguyên nhân như thế nào, nhưng đạo quân lệnh này lại ngàn vạn lần không thể chấp hành, trong lòng các tướng lĩnh đã có chuẩn bị tâm lý, cho dù phải gánh tội danh kháng mệnh trước trận thì cũng không thể nã pháo với Trường Kỳ, nếu không chờ đợi mọi người ít nhất cũng là hậu quả chém đầu, nếu nghiêm trọng hơn thì là chém cả nhà cũng chưa biết chừng.
Mọi người quỳ gối trên giáp bản, lưng ưỡn thẳng, đang định khuyên Dương Đức Toàn hãy dừng cương trước bờ vực thì quân sĩ đứng trên tháp vọng bỗng nhiên hô lên một tiếng.
" Tướng quân mau nhìn kìa, chiến hạm của Nhật xuất cảng rồi."
Mọi người trong lòng trầm xuống, vội vàng chạy đến mép thuyền nhìn ra xa thì thấy trên mặt biển xuất cảng Trường Kỳ, không biết từ lúc nào xuất hiện rất nhiều thuyền hạm, đầu thuyền vuông phẳng, hai sườn mép thuyền gắn thiết giáp, trên đỉnh khoang thuyền chỉ huy thì lộ ra đủ loại cờ thêu mãnh thú hoặc quỷ quái đủ kiểu dáng và chữ "bát phiên Bồ tát", nhìn rất hung sát.