Nhưng mà so sánh thuyền hạm Nhật Bản như hung thần của Nhật Bản cùng cự hạm mới xuống nước của thủy sư Đại Minh thì lại rất nhỏ bé, nhìn từ xa, tựa như một đám người lùn vây quanh tám người khổng lồ rồi kêu gào ầm ĩ.
trên Quân sự có gầy yếu như thế nào, Đại Minh chung quy vẫn là tông chủ đại quốc có rất nhiều thợ khéo, bất kể là đóng thuyền, phát minh hỏa pháo hỏa khí hay là kinh nghiệm chiến trường, Đại Minh vẫn mạnh mẽ hơn Nhật Bản rất nhiều, có thể nói trừ chiến lực và dũng khí cá nhân của quân sĩ không bằng võ sĩ lãng nhân của Nhật Bản ra thì các phương diện còn lại đều mạnh mẽ hơn Nhật Bản.
Cho nên luận về chiến lực c hai quân, có lẽ hơn mười tên giặc Oa có thể đuổi cho cả ngàn quân Minh chạy tán loạn, nhưng nếu hai bên dùng hỏa khí hỏa pháo đối trận, Nhật Bản thật sự là không hề có ưu thế.
Lúc này Nhật Bản đang ở vào thời đại mộ phủ Chiến quốc, trong đảo nhỏ không ngờ phân bố mấy chục đại danh, mà mỗi một đại danh dưới tay có hai ba ngàn binh mã, ít nhất cũng mấy trăm, hai ba ngàn binh mã thì còn ít hơn cả nghi trượng của Chu Hậu Chiếu khi xuất hành, ở Nhật Bản cũng đã được tính là hào hùng một phương là rất to rồi, thường thường là một tướng quân dáng người thấp bé cưỡi một con la, phía sau là mấy võ sĩ hò hét, sau đó đuổi theo mấy trăm nông phu tay cầm đinh ba, hai đám người chém giết với nhau, ở Nhật Bản mà nói đã được coi là một hồi chiến đấu lớn rồi.
Chiến hạm Nhật Bản Phô thiên cái địa ùa tới, cờ xí và buồn vải đủ loại kiểu dáng cứ như thi hoa hậu, nhất thời có thể nói là che cả trời. Chư tướng lĩnh Đại Minh trên kỳ hạm ngây ngốc nhìn một màn này, trên giáp bản f một mảng tĩnh mịch.
Dương Đức Toàn mắt trợn tròn giống như hai cái chuông đồng, kinh ngạc nhìn cờ xí thêu hình Bồ Tát, linh quy, tiên hạc, quỷ quái các loại, lúng ta lúng túng nói: "Đám gia hỏa này... định hù chết ta à?"
Lúc này không khí trên giáp bản đã hoàn toàn khác với vừa rồi, các tướng lĩnh nhìn chằm chằm thuyền hạm Nhật Bản càng lúc càng gần, trong yên tĩnh một cỗ chiến ý vô hình dần dần tràn ngập bốn phía.
Đây là một đội thủy sư Tần Kham tự tay thanh lập, các tướng sĩ cũng không phải là xuất thân từ quân hộ, đại bộ phận đều là hán tử nhiệt huyết chiêu mộ từ dân gian, bọn họ khác với quân đội vệ sở Đại Minh, bọn họ không hèn nhát.
Chủ động nã pháo oanh kích Trường Kỳ quả thật là làm trái với tổ chế Đại Minh, nhưng nếu thuyền hạm Nhật Bản chủ động gây hấn với bọn họ thì tính chất của chuyện lại khác.
Thuyền hạm Nhật Bản càng lúc càng gần, có thuyền lớn cũng có thuyền nhỏ, thậm chí ngay cả thuyền con đánh cá cũng xen lẫn trong đó, đầu thuyền có gió nhẹ thổi qua, mơ hồ thấy người bộ dạng như võ sĩ mặc kimônô màu đen, phần tóc ở giữa đầu cạo trắng đứng ở đầu thuyền, chỉ vào hạm đội Đại Minh gào thét, mặt hắn đỏ bừng, vẻ mặt có chút phẫn nộ kích động.
Lịch sử lại một lần nữa chứng minh, câu thông ngôn ngữ là trọng yếu cỡ nào, tên võ sĩ Nhật Bản đứng ở đầu thuyền hét vất vả như vậy, mà Dương Đức Toàn và chư tướng trên Chỉ Qua lại một chữ cũng nghe không hiểu, mọi người đứng trong mép thuyền nhíu mày cẩn thận lý giải hồi lâu, chung quy vẫn không bắt được trọng điểm, đang định gọi thông dịch tùy quân tới thì chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Võ sĩ Nhật Bản hô cả nửa ngày, thấy tám chiếc cự hạm của Đại Minh vẫn không có phản ứng, vừa không khai chiến cũng không đàm phán, võ sĩ đang kinh nghi bất định thì không ngờ thân thuyền sau khi rung động một trận thì một khẩu hỏa pháo kiểu cũ không biết từ đâu tìm được bỗng nhiên nổ một tiếng, một viên thiết đạn bắn trúng một chiếc cự hạm Đại Minh ở ngoài một dặm, thân hạm lập tức trúng đạn, có điều tầm bắn quá xa, hỏa pháo Nhật Bản lại lạc hậu, đạn sắt căn bản không bắn xuyên được cự hạm, trực tiếp bị bắn ngược rơi vào biển.
Trên giáp bản của Chỉ Qua hào, tất cả thủy sư chư tướng thấy cảnh này thì chết lặng, trong lặng lẽ, một cỗ chiến hỏa ngập trời giống như bị đốt lên.
Thủy sư đề đốc Dương Đức Toàn chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm các tướng lĩnh lặng im không nói gì, ngữ khí bình tĩnh giống như nước lặng.
"Các vị tướng quân, cảng Trường Kỳ phát ra đệ nhất pháo về phía chúng ta, hiện tại, các ngươi nói cho ta biết, có muốn đánh lại hay không?"
Ầm!
Giống như thùng thuốc súng bị châm lửa, trên giáp bản lập tức nổ tung
"Đánh! Đánh chết mẹ nó đi."
"Dương tướng quân, bên Nhật tự dưng nã pháo, ác ý gây hấn thượng quốc Đại Minh ta, nếu không đánh trả thì chẳng phải làm nhục quốc uy Đại Minh ta à!"
" Cái này là sư xuất hữu danh, quan lão gia kinh sư cũng chẳng trách tội chúng ta được, tướng quân, hạ lệnh nã pháo đi!"
Tình cảm quần chúng phẫn nộ, mũi tên nhọn đã lên dây.
Dương Đức Toàn ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, nụ cười chợt tắt, nháy mắt hóa thành một mảng dữ tợn.
" Nã pháo cho lão tử! Sau Hai canh giờ, trên mặt biển phạm vi mười dặm của Trường Kỳ, lão tử không muốn thấy một chiếc thuyền của Nhật Bản nào nữa!"
Một lần sương mù ngẫu nhiên, một hạm đội nhầm đường, một vị tướng quân lỗ mãng xung động, cùng với đạn pháo ngoài ý liệu, cuối cùng đã đầy đủ cấu thành một hồi chiến tranh khiến người trong thiên hạ nghẹn họng nhìn trân trối.
Tám chiếc cự hạm xếp thành hình chữ nhất ngoài cảng Trường Kỳ, họng pháo tối om nhắm vào thuyền hạm Nhật Bản đang phô thiên cái địa vọt tới, thủy sư đề đốc Dương Đức Toàn ra lệnh một tiếng, hỏa pháo phát ra tiếng gầm chấn thiên, lập tức liền có hơn mười chiếc thuyền đánh cá Nhật Bản bị bắn tan.
Thuyền hạm Còn lại của Nhật Bản khẩn cấp dừng lại trên mặt biển, hai bên cách nhau không đến một dặm, lại là một mảng tĩnh mịch, pháo Phật Lãng Cơ do chế tạo cục Đại Minh chế tạo lần đầu tiên triển lãm uy lực của nó, thuyền hạm Nhật Bản bị bắn cho ngây ra. Sau Nửa nén hương trầm mặc, tám chiếc cự hạm của Đại Minh không hề khách khí, bắt đầu đợt pháo kích thứ hai, đạn sắt vô tình trút vào thuyền hạm Nhật Bản trên mặt biển, khói thuốc súng tràn ngập trên mặt biển, giống như tự dưng có sương mù dày đặc bao phủ, chỉ nghe thấy tiếng thuyền hạm bị bắn nổ và tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng của võ sĩ Nhật Bản trước khi chết.
Trong tiếng gầm của Hỏa pháo, Trường Kỳ phồn hoa mơ hồ thấy được trong khói thuốc súng.
Kinh sư, phủ Ninh Quốc Công.
Tần Kham đã gần nửa tháng không ra khỏi cửa, mỗi ngày ở nhà chơi với nữ nhi Tần Nhạc, trong mắt Đỗ Yên và Kim Liễu hắn luôn tươi cười, không hề không nhìn ra vẻ phẫn nộ và bi thương trong tuyệt cảnh, trong phủ vẫn an tường yên tĩnh như thường ngày, mưa rền gió dữ bên ngoài tựa hồ chỉ ở ngoài tường vây Tần phủ, qua tường vây, trong phủ vĩnh viễn là bầu trời xanh sáng sủa.
Trên bàn trong Thư phòng đặt một bức thư, Tần Kham mở ra đọc.
Thư là Liêu Đông Diệp Cận Tuyền phái người đưa tới.
Năm trước Tần Kham nhẫn tâm đưa năm trăm thiếu niên binh tới Liêu Đông, để Diệp Cận Tuyền cho họ cơ hội thực chiến.
Hoa trong nhà ấm không được trải qua mưa gió, năm trăm người này là mầm mống trong lòng Tần Kham, mầm này nếu nảy mầm, phải tự trải qua ma luyện, pháp tắc của thiên nhiên luôn là tàn khốc vô tình, Tần Kham cũng không có lựa chọn nào khác.