Thư của Diệp Cận Tuyền rất ngắn gọn, bộ phận trữ tình biểu hiện lòng trung thành bị hắn trực tiếp bỏ qua, vào thẳng chủ đề.
Tháng 11 Năm ngoái, Thát tử phía bắc ngoài dự kiến tập biên đánh cướp, Thát Đát tiểu vương tử Bá Nhan Mãnh Khả tụ tập mấy chục bộ lạc Mông Cổ, binh lực hơn hai vạn người, tới thẳng Liêu Đông, Tuyên phủ và Đại Đồng, biên quan báo nguy, Tổng binh quan của ba nơi hạ lệnh chống lại.
Năm trăm thiếu niên binh cũng tham dự trận chiến này, ở cửa ải Trường Thành Nghiêm Ninh ngăn đón một đội thiết kỵ ba ngàn người của Thát tử ở ngoài biên giới, đại chiến suốt ba ngày hai đêm, ba ngàn thiết kỵ Thát tử chung quy không vào nổi biên giới một bước, bị biên quân Liêu Đông và năm trăm thiếu niên binh chăn ở phía bắc Trường Thành, trận chiến này biên quân Liêu Đông chiến vong hơn bốn ngàn người, thiếu niên binh chiến vong gần trăm người, những người còn lại đều bị thương, mầm tốt vất vả tài bồi hh hai năm, chỉ sau một hồi đại chiến đã giảm quân số tới hai thành.
Tần Kham trầm mặc nhìn từng câu từng tờ trong thư, ánh mắt nhanh chóng hiện lên vẻ lo lắng.
Không biết qua bao lâu, Tần Kham cuối cùng cũng rít ra hai chữ qua kẽ răng: "Tráng tai."
Sau đó Tần Kham suy tư một lúc, cầm bút viết nhanh trên giấy, một đạo mệnh lệnh rất nhanh bay ra khỏi phủ Quốc Công, chiêu mộ thêm năm trăm thiếu niên binh.
Theo triều hội lần đầu tiên năm Chính Đức thứ tư tới gần, kinh sư tự dưng bị phủ lên một tầng sắc thái ngưng trọng, các triều thần sau kỳ nghỉ cũng an tĩnh lại, giống như chưa từng phát sinh điều gì.
An tĩnh không đại biểu cho bình tĩnh, mọi người trầm mặc trợn tròn hai mắt, ánh mắt bọn họ tràn ngập ác ý, lẳng lặng chờ đợi đại triều hội đầu tiên năm Chính Đức thứ tư tiến tới.
Vào lúc mẫn cảm mạch nước ngầm dũng động này, Dương Nhất Thanh và Vương Thủ Nhân không ngờ cùng tới Tần phủ, bái phỏng Tần Kham đang đứng trong trung tâm gió lốc.
Tần Kham rất bất ngờ, theo lý thì vào lúc này mọi người tránh xa hắn còn không kịp, nói toàn bộ triều đường là hố phân thì có lẽ mắc cái hiềm phỉ báng người ta, nhưng Tần Kham hắn quả thật là một cây gậy chọc cứt, phá hoại hầu như không còn một số quy tắc đã được ước định mà thành, sau đó bị người ta hận, Tần Kham có đôi lúc cũng kìm lòng không đậu sinh ra một loại cảm xúc tự ghét mình, thầm nghĩ nếu đụng phải một người tổn nhân bất lợi kỷ như mình thì sẽ thế nào, nghĩ đi nghĩ lại thì đại thể là sẽ kéo mình vào ngõ vắng rồi đập cho mấy gậy.
Người đáng ghét như vậy không ngờ cũng có người đăng môn bái phỏng, xem ra trên đời này quân tử vẫn nhiều.
Tần Kham ngồi ở tiền đường, lẳng lặng nhìn Dương Nhất Thanh và Vương Thủ Nhân tươi cười đi vào, đuôi lông mày Tần Kham nhíu lại, không mời họ ngồi xuống cũng không sai người dâng trà, hỏi luôn: "Cái ngươi tới xem ta bị chê cười à?"
Dương Nhất Thanh và Vương Thủ Nhân nhìn nhau một cái, nụ cười trên mặt càng sâu: "Không phải!"
"Vậy thì tới tham gia lễ tang của ta trước?"
" Cũng không phải..." Dương Nhất Thanh không nhịn được nói: "Ngươi đã thấy ai tươi cười đi dự lễ tang chưa?"
"Thế thì cũng không nhất định, dân gian có một cách nói gọi là ' Hỉ tang'." Tần Kham bất mãn bĩu môi.
Vương Thủ Nhân chỉ vào Tần Kham cười mắng: "Trước giờ chỉ nghe nói tới cửa là ác khách, chưa thấy thấy chủ nhân ác bao giờ, ngươi tốt xấu gì cũng xuất thân người đọc sách, một chút lễ số đãi khách cũng không có à?"
Tần Kham cũng cười: "Các ngươi không phải đến xem ta bị chê cười, vậy ta sẽ không thả chó cắn các ngươi... Người đâu, dâng trà."
Nha hoàn Xinh đẹp dâng trà thơm, tiền đường lại lâm vào trầm mặc.
Dương Nhất Thanh chậm rãi cầm chén trà lên, nhấp một ngủ nhỏ, híp mắt cười nói: "Trà cống Long Tỉnh mùa xuân năm ngoái, Tần Công Gia lúc bốn bề thọ địch vẫn không để bản thân phải chịu ủy khuất, công phu dưỡng khí khiến người ta bội phục."
Tần Kham nghe vậy ánh mắt lập tức có chút bất thiện: "Thời kì Phi thường Dương đại nhân đừng trách ta mẫn cảm, lời này của ngươi không phải là khen ngoài nhưng biếm trong đấy chứ?"
Dương Nhất Thanh ngây ra một thoáng, tiếp theo cười khổ, miệng không nhịn được bật ra một câu giọng địa phương Thiểm Tây: "Mô mà cái con người của ngươi ngay cả tốt xấu cũng nghe không hiểu thế phỏng?"
Vị Dương đại nhân này từng đảm nhiểm Tam biên tổng chế nhiều năm, nói chuyện thường xuyên mang theo giọng Thiểm Tây.
Tần Kham vội vàng đáp lại với ánh mắt xin lỗi: "Dương đại nhân chớ trách, gần đây ta có chút mẫn cảm, có thể là mùa xuân sắp đến rồi."
Dương Nhất Thanh cười hai tiếng, cúi đầu nhấp một ngụm trả, chậm rãi nói: "Ba ngày nữa chính là đại triều hội rồi, Tần Công Gia có tính toán gì?"
Tần Kham nghĩ nghĩ, cười giống thật mà cũng như giả: "Ta chỉ hy vọng Dương đại nhân có thể tự tay viết cho ta một câu đối phúng điếu, trong đó viết Dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn."
Dương Nhất Thanh nhăn mày, thâm trầm nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ta và ngươi mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng ít nhiều có chút hỏi ngươi, ngươi không phải loại người khoanh tay chịu chết, là do không tin ta hay là thật sự không có chủ trương?"
Tần Kham nhìn xoáy vào hắn, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ta thân ở tuyệt cảnh, ngươi vì sao lúc này lại tới phủ ta?"
Dương Nhất Thanh nghiêm trang nói: "Bởi vì việc ngươi làm, ta muốn làm mà không làm được."
Tần Kham giật nảy mình.
Chí hướng dân giàu nước mạnh thì ra trên đời cũng không chỉ có một mình hắn mới có, rất nhiều người cả đời lặng lẽ vô danh, lại giữ vững tín niệm của mình, lẳng lặng chờ cơ hội, có người không đợi được, thế là cả đời tầm thường vô vi, trước khi chết chỉ biết thở dài một câu "Hoài bão cả đời không thi triển được", người đợi được thì gặp gió mây liền hóa rồng.
Dương Nhất Thanh nói tiếp: "Trừ cái này ra thì còn có nguyên nhân khác, sư huynh Lý Đông Dương trước khi trí sĩ dặn ta ở trong triều tương trợ lẫn nhau, mà năm đó khi Lưu Cẩn loạn chính, ngươi cũng khéo dùng kế cứu ta một mạng, về công về tư, ta lần này kiểu gì cũng phải đạo nghĩa không thể chùn bước đứng bên phe ngươi."
Ánh mắt Tần Kham lập tức nhìn về phía Vương Thủ Nhân, Vương Thủ Nhân cúi đầu uống trà, giống như cảm nhận được ánh mắt của Tần Kham, Vương Thủ Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, sau đó cười nói: "Ta chỉ là bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước ngươi còn nợ ta một vò nữ nhi hồng."
Mười bốn Tháng giêng, trước tết Nguyên Tiêu, phố phường kinh sư náo nhiệt phi phàm, các bách tính dãn nhau ra khỏi cửa, mặc xiêm y mới tinh, bỏ đi tất cả phiền não, hứng trí bừng bừng đi hội dự lễ.
Sự vui sướng thuận hòa của dân gian không hề mang tới khí tượng hoan nhạc cho triều đường, ngay khi các bách tính kiễng chân ngóng trông lễ hội hoa đăng tết Nguyên Tiêu thì một tin tức xấu khiến cho triều thần đang ở nhà chấn kinh.
Chuyện Ninh Quốc Công đóng hải thuyền mậu dịch với phiên quốc đã mở rộng ảnh hưởng tới quan phủ địa phương, không biết có người kích động hay là các quan phủ địa phương tự phát, trong mấy ngày, vô số tấu chương hạch tội bay vào kinh sư, lên tới bàn nội các và ti lễ giám.
Tri phủ Đăng Châu Sơn Đông Từ Thái Phúc nghe nói thái độ triều đình ám muội không rõ ràng, hoàng đế lại muốn đậy càng lộ, Từ Thái Phúc oán giận gửi liền năm đạo tấu chương, kết quả đá chìm đáy biển không có tin tức, thế là phẫn uất nhảy xuống biển tự sát, chết rất không minh bạch, chỉ để lại một bức gọi là thư tuyệt bút.
Cùng lúc đó, Bố Chính Sứ và Tổng đốc tám tỉnh Phúc Kiến, Chiết Giang, Nam Trực Đãi, Quảng Đông, Giang Tây đều thượng sớ, hạch tội Ninh Quốc Công Tần Kham làm trái với tổ chế, thỉnh cầu triều đình điều tra nghiêm trị, đồng thời phiên vương các nơi cũng thượng sớ triều đình, ngữ khí nghiêm khắc chỉ trích triều đình dung túng gian nịnh, họa quốc lầm quân, triều thần bất lực, có lỗi với liệt tổ liệt tông Chu gia.
Nếu nói thiên hạ ai hận Tần Kham nhất, trừ quan văn kinh sư thì chỉ còn lại phiên vương Chu gia các nơi Đại Minh.
An Hóa vương được bình, Ninh vương được bình, nói đến là công triều đình, kì thực mọi người đều biết, việc tiêu diệt hai vị phiên vương này không thoát khỏi liên quan tới Tần Kham, người này tựa như hủy diệt giả phiên vương, trời sinh đã phạm trùng bát tự với phiên vương Chu gia, diệt hết người này tới người khác, hiện giờ vất vả lắm mới đợi được Tần Kham gặp họa, nếu không bỏ đá xuống giếng một phen thì sao phải với giang sơn xã tắc mà hoàng đế Vĩnh Lạc lừa gạt đạt được?
Giống như phía sau màn có một bàn tay vô hình đang khuấy động phong vân, lúc cách đại triều hội sau tết Nguyên Tiêu chỉ có một ngày, quan phủ, vệ sở, phiên vương thiên hạ giống như đã thương lượng trước, tấu chương hạch tội Tần Kham như như tuyết bay vào kinh sư.
Tần Kham vẫn bình tĩnh chống đỡ lúc này cuối cùng đã biến sắc, hắn không thể bình tĩnh được nữa.