Kinh quan gây sóng gió thế nào thì chung quy vẫn chỉ khống chế phong ba trong thành kinh sư, từ lúc tiến vào triều đường cho tới bây giờ, tấu chương hạch tội Tần Kham quá nhiều, tấu chương chuyên môn hạch tội hắn trong khố phòng nội các và ti lễ giám ít nhất cũng có thể chất thành một toà núi nhỏ, tội trạng trong tấu chương lớn thì họa quốc lầm quân, nhỏ đến thì khi tảo triều thắt lệch thắt lưng, tội trạng lớn nhỏ cộng lại không dưới ngàn điều, hơn nữa có lý có cớ, văn thái bay bướm.
Hạch tội trong phạm vi Kinh sư Tần Kham không để ở trong lòng, bởi vì triều đường kinh sư nước rất đục, nhưng muốn thoát thân thì không tính f quá khó khăn, Tần Kham vào triều đường nhiều năm, cũng có mấy quan văn là minh hữu, để họ trà trộn vào trong, khiến cho vũng nước này đục hơn, ông nói có lý, bà nói có lý, cãi nhau mặt đỏ tai hồng, chuyện lớn tới mấy cũng sẽ được hóa giải.
Nhưng mà chuyện một khi đã lan ra quan phủ và vệ sở địa phương, tính chất sẽ nghiêm trọng, cho dù Tần Kham nắm đại quyền, nhưng sức ảnh hưởng chung quy vẫn chỉ ở kinh sư, cái này cũng tương tự như quyền thế đế vương của Chu Hậu Chiếu, lệnh ra khỏi triều đình, địa phương chỉ là tuân theo triều đình, thân phận của hoàng đế đối với quan phủ địa phương mà nói thì chỉ là một bộ phận của triều đình, cho nên xưa nay dân gian mới có câu "trời cao hoàng đế xa".
Thân phận Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ của Tần Kham cũng vậy, cho nên khi tấu chương hạch tội của quan phủ địa phương giống như được hẹn trước đồng thời ùa vào vào kinh, Tần Kham lập tức nhận thấy được tình thế đã nghiêm trọng, hắn biết, thời khắc cuối cùng đã tới rồi.
Đêm trước đại triều hội lần đầu tiên của năm mới, Đinh Thuận từ vùng duyên hải Chiết Giang cuối cùng cũng phong trần mệt mỏi chạy về kinh sư, lúc nửa đêm, cửa hông Tần phủ lặng lẽ mở ra, Đinh Thuận giống như người cá lách vào. Không ai biết Tần Kham và vị thuộc hạ thân tín nhất này rốt cuộc nói những gì, sau một tiếng đồng hồ, Đinh Thuận đằng đằng sát khí rời khỏi Tần phủ.
Canh ba Giờ sửu, trước cửa Thừa Thiên hoàng cung sớm đã tụ tập một đống quan viên và huân quý, đại triều hội lần đầu tiên của năm mới sắp bắt đầu, quảng trường vốn nên vui vẻ chúc mừng năm mới nhau hôm nay lại lặng ngắt như tờ, rất nhiều người bực mình ngẩng đầu nhìn phương vị sao để tính toán canh giờ, chờ đợi tiếng chuông chung cổ lâu vào triềuvang lên, trong sự lặng lẽ, sát khí ngút trời, quả thực giống như tụ hội của đồ tể, ai anasy thầm mài dao trong lòng, cắn răng chờ lợn dê tới.
Vẻ mặt của Mỗi người đều rất ngưng trọng, bọn họ biết kẻ địch hôm nay phải đối mặt đáng sợ cỡ nào, Lưu Cẩn lúc trước lấy thúng úp voi không ai bì nổi, nhưng cuối cùng chung quy vẫn bị bị Quốc Công bất hiển sơn bất lộ thủy này lặng lẽ tính kế, không chỉ ngã ngựa, thậm chí còn chết không toàn thây.
Phong thuỷ luân chuyển, trong triều đình không có bằng hữu vĩnh viễn, minh hữu lúc trước dẫn dắt mọi người tru trừ quyền gian, hôm nay lại thành đối tượng mà mọi người muốn tru trừ, mà kẻ địch diện mạo nhã nhặn nhưng bên trong ác độc này lại khó đối phó hơn xa Lưu Cẩn.
Khó đối phó đến mấy thì cũng phải đối phó, điểm mấu chốt của mọi người vẫn rất rõ ràng, bọn họ có thể cho phép một vị nhân vật quyền thế tham gia trò chơi cùng bọn họ, nhưng tuyệt không cho phép người này lợi dụng quyền thế phá hoại quy tắc đã được định trước, một khi hắn đã khởi xướng khiêu chiến với quy tắc, điều hắn phải đối mặt là cú vồ liều chết của tập đoàn lợi ích.
Ngàn người tụ tập trên quảng trường Thừa Thiên giống như một tòa núi lửa trầm mặc, nham thạch nóng chảy rục rịch trong trầm mặc, sắp phun trào hủy thiên diệt địa,
Trong đám người, Binh bộ Tả thị lang Tào Duyên khí định thần nhàn đi thong thả, một tay vuốt râu, một tay chắp sau lưng, bộ dạng quan to triều đình đầy uy nghiêm, khi đi qua các triều thần thầm trao đổi ánh mắt hiểu ý. Sau khi đi thong thả vài bước trên quảng trường, bao gồm cả Tào Duyên, rất nhiều người dần dần nhíu mày.
Có chút không thích hợp, hôm nay là đại triều hội năm mới, theo thể chế thì tất cả kinh quan đều phải tham gia, nhưng vì sao đám ngôn quan của Đô Sát viện giám sát ngự sử va lục bộ cấp sự trung tự dưng thiếu mất mấy chục người? Những người này là quân chủ lực của triều tranh hôm nay, thiếu bọn họ thì chẳng lẽ Tào Duyên phải đơn độc một mình à?
Sắc trời vẫn tối đen, kẻng trong cửa cung từ xa truyền đến bốn tiếng, đã đến giờ dần rồi.
Bốn phía Quảng trường không biết từ khi nào dâng lên sương mù dày đặc, trong không khí đầu xuân, thời tiết sương mù dày đặc thật sự là hiếm thấy, trong đám đại thần đang tụ tập, có người tinh thông dịch số nhíu mày, ngón tay giấu trong ống tay áo thầm bấm đốt tính toán, lập tức vẻ mặt chấn động, sắc mặt càng khó coi.
Trong sương mù dày đặc, một cỗ kiệu quan chậm rãi đi tới, tới ven quảng trường thì xuống kiệu, rèm kiệu vén lên, Tần Kham mặc áo mãng bào thắt đai ngọc ra khỏi kiệu, trên mặt hắn vĩnh viễn mang theo nụ cười ôn hòa và vô hại, giống như một vị cao tăng đắc đạo, tất cả sủng nhục thế gian đều quên.
Một trận trầm mặc yên tĩnh, ai nấy nhìn xoáy vào hắn, nụ cười ấm áp như gió xuân đó thoạt nhìn rất thần bí, phía sau nụ cười thì lại cất giấu sương mù.
"Chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Tần Kham cười dài chắp tay với mọi người, không thấy chút không khí khói lửa, tao nhã phong độ vô cùng, so với quân tử còn quân tử hơn.
Trong điện Cẩn Thân Hoàng cung.
Ti lễ giám chưởng ấn Trương Vĩnh tự mình thay long bào cho Chu Hậu Chiếu, đây vốn là việc của nội thị, nhưng ti lễ giám Trương công công muốn làm thì tiểu hoạn quan nội thị nào dám nói nửa chữ không? Chỉ có thể ngoan ngoãn lui qua một bên.
Động tác của Trương Vĩnh không hề tục tằng như bề ngoài của hắn, ngược lại nhẹ nhàng như một vị tiểu thư khuê các, thay to ấm áp nhưng khô ráo, thỉnh thoảng phất qua khuôn mặt Chu Hậu Chiếu, có một loại cảm giác dào dạt thoải mái.
Chu Hậu Chiếu trong gương môi hồng răng trắng, dáng vẻ phong lưu, đúng là bộ dạng thiếu niên tiếu lang quân, nhưng hôm nay hắn trong gương ánh mắt lại buồn bã.
Lẳng lặng đứng trước gương đồng cao hơn người, mặc cho Trương Vĩnh bận rộn trước sau, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên thở dài nói: "Trương Vĩnh à, hôm nay không qua được cửa này rồi, trẫm nghe phong thanh, đám ngoại đình hôm nay e là quyết dồn Tần Kham vào chỗ chết."
Trương Vĩnh Hiện giờ đã quyền cao chức trọng nhưng ở trước mặt Chu Hậu Chiếu thì vẫn thần sắc a dua, trong vẻ nịnh nọt mang theo mấy phần ngay thẳng, hắn đối với vẻ mặt của mình khống chế rất tự nhiên, hắn biết Chu Hậu Chiếu thích như vậy.
" Bệ hạ đừng quá bận tâm, bảo trọng long thể mới là quan trọng nhất, Tần Công Gia tướng mạo hồng nhuận, thiên viên địa phương, lão nô nhìn thế nào cũng thấy hắn chẳng giống kẻ đoản mệnh, Tần Công Gia cát nhân thiên tướng, ông trời sẽ giúp hắn vượt qua tất cả ách nạn."
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Nhưng triều hội hôm nay lại khác, trẫm cách hoàng thành rất xa mà vẫn có thể ngửi thấy sát khí của đại thần cả triều, bọn họ đây là lai giả bất thiện."
Trương Vĩnh vội vàng nói: "Bệ hạ chớ lo. Kể ra thì Tần Công Gia cũng là cựu thần đông cung của chúng ta, bệ hạ khi còn là Thái tử lão nô đã kết bạn với hắn rồi, lão nô tuy là hoạn quan, nhưngvới hắn cũng là huynh đệ, hiện giờ Tần Công Gia gặp nạn, lão nô sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"
Chu Hậu Chiếu nghe vậy vui lắm, ánh mắt nhìn Trương Vĩnh không ngờ có thêm mấy phần ý tứ cảm kích, Trương Vĩnh trong lòng chấn động, đối với địa vị của Tần Kham trong lòng Chu Hậu Chiếu càng có nhận thức sâu sắc hơn, nghĩ lại những lời của Đới Nghĩa mấy ngày trước nói với mình, trong lòng không khỏi may mắn không thôi.
Tên gia hỏa Đới Nghĩa đó quả nhiên nói không sai, lúc này đứng ở phe Tần Kham, nhất định có thể khiến cho bệ hạ vui mừng, vấn đề xếp hàng quả nhiên rất trọng yếu, cho dù lần này không thể cứu được Tần Kham, nhưng ở trong lòng bệ hạ mình có thêm phân lượng rất lớn, quả thực là một cuộc mua bán một vốn bốn lwofi.
" Trương Vĩnh, ngươi nói ngươi không muốn khoanh tay đứng nhìn, nhưng đã làm được gì cho Tần Kham?" Chu Hậu Chiếu tò mò hỏi.
Trương Vĩnh lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử, do dự hồi lâu, bỗng nhiên lui về phía sau hai bước rồi quỳ gối trước mặt Chu Hậu Chiếu dập đầu lạy ba cái, run giọng nói: "Xin Bệ hạ tha cho lão nô tội tự tiện chuyên quyền, lão nô đã làm sai một việc, thật sự là tội đáng chết vạn lần?"
" Ngươi đã làm gì?"
" Lão nô... Lão nô không thể nhìn nổi cảnh quan văn ỷ vào người đông thế mạnh khi dễ Tần Công Gia, cho nên tối hôm qua ra lệnh cho Đông Hán Đới Nghĩa, lấy tội danh ' Uế ngôn báng quân' mời toàn bộ hai mươi bốn gã giám sát ngự sử tối hôm qua đang nghị sự trong phủ của Lại bộ cấp sự trung trần Hoành vào chiếu ngục." Ngữ khí của Trương Vĩnh hơi khựng lại, tiếp theo dập đầu một cái thật mạnh, kéo dài giọng như điếm tiểu nhị giao hàng của tiệm cơm: "Lão nô làm việc ngang ngược, xin bệ hạ thứ tội."
Chu Hậu Chiếu ngây ra nhìn gương đồng, trong gương đồng lờ mờ thấy thân ảnh đang phủ phục thỉnh tội của Trương Vĩnh, Chu Hậu Chiếu ngây ngốc nhìn chằm chằm gương đồng hồi lâu, bỗng nhiên cười một tiếng, tiếp theo tiếng cười càng lúc càng lớn, ngửa tới ngửa lui không nhịn nổi, cuối cùng dứt khoát gập người ôm bụng cười to.
Trên mặt Trương Vĩnh lại bày ra bộ dạng áy náy hối hận, trong lòng thì đắc ý vạn phần, hắn biết lần này làm chuẩn rồi, chỉ cần động cơ làm việc là đứng ở phe Tần Kham, bệ hạ nhất định sẽ không giáng tội hắn.
Về phần các giám sát ngự sử bị bắt vào chiếu ngục, bắt thì bắt có làm sao, dù sao việc này cũng là Đông Hán ra mặt, vả lại chờ qua một cửa chết người hôm nay, bất kể có cứu được Tần Kham hay không, ngày mai sẽ thả bọn họ ra là được, mình ở trước mặt bệ hạ làm đủ nhân tình rồi, có cứu được Tần Kham hay không, hoặc có thả ngự sử ra hay không thì chẳng liên quan gì tới đại cục.
Chu Hậu Chiếu cười một lúc, cười tới nước mắt chứa chan, một lúc sau mới ôm bụng rên rỉ, vừa lau nước mắt vừa cười nói: "Trương Vĩnh à Trương Vĩnh, trẫm vì sao trước kia không biết ngươi không ngờ lại nham hiểm như vậy? E là do ở lâu với tên gia hỏa Tần Kham đó nên những thói hư tật xấu cũng học hết của hắn?"
Trương Vĩnh cười bồi, cúi người tát nhẹ mình một cái rồi cười nói: "Bệ hạ nói đúng, lão nô cũng cảm thấy mình trước kia là người chính phái, nhưng không biết từ lúc nào lại làm ra cái loại chuyện không có tiền đồ này, chỗ các ngự sử thì bệ hạ đừng lo, chờ qua hôm nay rồi sẽ thả bọn họ ra, chắc ngày mai Tần Công Gia đã hóa hiểm thành may rồi."
Chu Hậu Chiếu gật đầu nói: "Ngươi làm không tồi, các đại thần nếu hạch tội ngươi, trẫm sẽ giúp ngươi gạt đi, có điều... Chuyện này ngươi làm còn càn quấy hơn trẫm, lần sau không được vậy nữa."
" Lão nô tạ long của bệ hạ."