Chuyện này Trương Vĩnh quả thật làm rất càn quấy, nhưng lại có thể hiểu được.
Hắn dáng người khôi ngô võ nghệ cao siêu, có thể nói là chiến đấu cơ trong thái giám, tự dưng ngồi lên vị trí ti lễ giám chưởng ấn, hiển nhiên hắn không hợp với cái nghề phải động não nhiều này, vì giúp Tần Kham, vì để lấy lòng Chu Hậu Chiếu, có thể làm chuyện tới nước này là rất không dễ dàng rồi.
Một hơi nhốt hai mươi bốn gã ngôn quan ngự sử vào chiếu ngục, bút tích lớn như vậy cũng chỉ có loại người thô như Trương Vĩnh mới làm được, về phần Đới Nghĩa tự mình hạ lệnh bắt người, đó là tên gia hỏa trời sập thì thằng cao đỡ trước kiển hình, chỉ lo giết không lo chôn.
Theo quy luật triều tranh phổ biến mà nói, bình thường đều là ngôn quan ngự sử xung phong, đợi có một việc nhỏ nhìn như không bắt mắt để hạch tội, sau đó người hữu tâm vận tác một chút, kích động một chút, đào sâu một chút, việc nhỏ dần dần biến thành việc lớn, mấy đại án chấn động thiên hạ trong những năm Hồng Vũ đều bắt đầu từ việc nhỏ như vậy, thái tổ lão nhân gia quyết tâm muốn làm lớn một chuyện, đại thần phía dưới tất nhiên không dám nói nửa chữ không, dù sao vào thời kì đó làm hoàng đế là thoải mái nhất, giang sơn xã tắc Đại Minh chẳng những thuộc quyền sở hữu của họ Chu, họ Chu ngay cả quyền sử dụng của của họ Chu, ngươi là hoàng đế thì ngươi lớn nhất, muốn chơi thế nào thì chơi, Chu Nguyên Chương chơi gần ba mươi năm, thiếu chút nữa thì phá hỏng hết giang sơn đánh hạ được.
Mà Trương Vĩnh Mà hôm nay ra lệnh một tiếng, lấy cớ "Uế ngôn báng quân", hai mươi bốn vị ngôn quan mạc danh kỳ diệu bị bắt vào chiếu ngục, chỉ số bi phẫn còn hơn cả Nhạc Phi Nhạc nguyên soái năm đó. Thiếu mấy chục ngôn quan, vở diễn hôm nay làm sao mà diễn được?
Chu Hậu Chiếu vừa nghĩ đến đây thì không nhịn được lại cười ha ha, trong lòng cảm thấy đặc biệt thống khoái.
"Tốt! Trương Vĩnh, ngươi làm tốt lắm!" Chu Hậu Chiếu khen không dứt miệng, híp mắt bày ra bộ dạng âm hiểm, cười lạnh: "Cái đám đó không phải ỷ vào người đông thế mạnh sao? Trẫm bắt một nửa đám các ngươi, xem các ngươi diễn thế nào, Trương Vĩnh ngươi có tâm là được, việc này bất kể có thành hay không, trẫm thay Tần Kham nhớ một phần nhân tình này của ngươi."
Trương Vĩnh mừng rỡ, vội vàng nói: "Bệ hạ không trách tội lão nô thì đã là lão nô có phúc lớn rồi, nói nhân tình thì lão nô ngàn vạn lần không dám tiếp nhận."
Sự vui sướng của hắn không phải là giả vờ, vừa lấy lòng được Chu Hậu Chiếu, về sau lại có thể nhận nửa thành tiền lãi từ hải vận, cái giá phải trả chỉ là đắc tội với một bộ phận quan văn, vụ mua bán này làm thế nào cũng thấy có lời.
"Được rồi, bảo ngươi nhớ thì ngươi cứ nhớ, lát nữa trẫm sẽ nói với Tần Kham một tiếng, chuyện tốt không thể làm không, hắn dù sao cũng phải nhớ ân huệ của ngươi chứ?" Chu Hậu Chiếu sờ sờ cằm, suy tư một lúc rồi nói tiếp: "Các ngươi đã có lòng giúp hắn, trẫm cũng phải làm chút gì đó."
Suy nghĩ một lát, Chu Hậu Chiếu phát hiện mình thật sự không có biện pháp gì có thể giúp đỡ Tần Kham, mọi người cãi nhau trên kim điện, thân là hoàng đế, cho dù muốn mở nắp trời thì cũng không thể mở quá lộ, vả lại đại thế hiện giờ vốn là vua yếu mà thần mạnh."
Suy nghĩ một lúc, Chu Hậu Chiếu buồn bã thở dài: "Trẫm đại khái chỉ có thể tiếp tục giả bệnh trong lúc Tần Kham gặp nguy cấp thôi."
Sau đó Chu Hậu Chiếu vô cùng thuần thục ngẹo đầu, mắt trợn ngược, hai tay cong như móng gà bắt đầu cả người co giật.
Co giật một lúc, thấy khá tốt rồi, Chu Hậu Chiếu khôi phục bình thường hỏi Trương Vĩnh: "Thấy thế nào?"
Trương Vĩnh do dự một lát, khuyên: "... Khóe miệng nên sùi chút bọt mép."
Tiếp tục co giật, giống như ăn thạch tín, bọt mép theo đó trào ra....
"Thế nào thì sao?"
" Ngô hoàng, ngô hoàng tinh thần chấn hưng... Chấn hưng."
Một khắc Giờ dần, tiếng chung cổ lâu vang lên.
Văn võ bá quan chờ ngoài cửa Thừa Thiên vẻ mặt chấn động, lặng lẽ xếp hàng chờ cửa cung mở ra.
Tào Duyên đứng trong hàng liên tục quay đầu lại, trong lòng lại càng trầm trọng.
Hôm nay tình thế không ổn, tự dưng thiếu mất hai mươi mấy ngôn qua trong đó có hơn nửa vốn xác định hôm nay là quân chủ lực hạch tội Tần Kham trên kim điện, vì sao vào thời khắc mấu chốt bọn họ lại vắng mặt.
Quỷ dị thật.
Sải những bước chân trầm trọng, Tào Duyên vừa đi vừa nhìn xung quanh, vô tình phát hiện Tần Kham đứng trong hàng huân quý phía trước đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hai người gặp nhau, Tần Kham bỗng nhiên nhếch miệng cười với hắn, Tào Duyên giật thót mình, trán túa mồ hôi lạnh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Đại triều hội đầu tiên năm Chính Đức thứ tư tất nhiên khác với triều hội thường ngày, bách quan vào điện Phụng Thiên, không lâu sau, ngoài điện hổ báo gầm to, voi hí dài, hai hàng đại hán tướng quân dẫn đầu mở đường, phia sau là vô số thái giám hoạn quan, trong tay cầm chương trượng, như ý, kim qua, lư hương, tiếp theo chính là ngự liễn màu vàng kim của hoàng đế, do tám mươi mốt cấm khôi ngô khiêng từ từ đi, cứ đi mỗi một bước phía trước lại có tiếng roi quất vang lên, sau đó tiếp tục đi ba bước, thanh thế lớn, uy nghiêm trang trọng, thể hiện hết khí tượng đế vương.
Chu Hậu Chiếu mặc long bào, đầu đội mũ cánh rồng bằng tơ vàng, mặt không biểu tình xuống ngự liễn, cất bước đi vào trong điện, quần thần quỳ lạy hành lễ, sơn hô vạn tuế, trong tiếng gầm chấn thiên, Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ, triều hội đầu tiên năm Chính Đức thứ tư cứ như vậy bắt đầu.
Đại triều hội có quy củ của đại triều hội, Lễ bộ thượng thư Trương Thăng bước ra khỏi hàng, tuyên đọc một thiên cáo tế thiên địa, cũng đại biểu cho hoàng đế hứa với lão thiên gia năm nay nhất định sẽ cần cù việc triều chính, tận lực bớt khiến các đại thần ngột ngạt, vân vân... Chu Hậu Chiếu nghe mà trợn mắt, hiển nhiên những lời hứa này chưa được bản thân hoàng đế trao quyền, Chu Hậu Chiếu cũng không định chấp hành.
Một thiên trường văn khiến người ta buồn ngủ đọc mất hai nén hương, Trương Thăng cuối cùng cũng thu công, ý chưa tận lui về hàng, quần thần lấy lại tinh thần.
Đại học sĩ Dương Đình Hòa tiếp theo đứng ra khỏi hàng, Dương Đình Hòa cũng tính thuộc phái thực tế, không nói những lời thừa thãi, mở miệng là nói quốc sự chính vụ, những quốc sự còn tồn đọng của năm ngoái lần lượt nói ra, nên phát tiền, nên đình nghị, nên cứu tế, lời nói nghiêm cẩn, đại thần phía dưới cơ bản không có thanh âm phản đối, Chu Hậu Chiếu cũng rất ứng cảnh liên tiếp gật đầu chiếu chuẩn.
Quốc sự Trọng yếu bẩm tấu xong, kim điện lớn như vậy mà bỗng nhiên trở nên an tĩnh, một cỗ không khí âm trầm đột nhiên sinh ra, không khí tường hòa trong điện giống như trong nháy mắt bị hút đi, ngay cả không khí cũng trở nên ngưng kết.
Bao gồm cả Chu Hậu Chiếu, thần kinh của mọi người khẩn trương cao độ, mọi người đều biết tiếp theo là vở chính, hiện tại chỉ chờ một người đứng ra làm tiên phong.
Yên lặng tới kim rơi cũng có thể nghe thấy, hàm dưỡng của mọi người bỗng nhiên trở nên cao thâm, biết rõ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng lại cứ cố tình không mở miệng trước.
Thời gian Một nén hương qua đi, trong điện vẫn duy trì sự yên tĩnh quỷ dị, mọi người đứng yên bất động như tám trăm La Hán thủ hạ của Phật tổ.
Không biết qua bao lâu, Chu Hậu Chiếu bực mình, hắn không thích nhất chính là sự dối trá hư ngụy của các là quan văn, thế là ngồi trên long ỷ rất không lễ phép duỗi lưng, ngáp một cái thật dài, dụi dụi mắt nói: "Nếu mọi người không phản đối thì...."
Chưa nói xong, một đạo nhân ảnh rất nhanh đứng ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: "Thần, hình bộ cấp sự trung Phùng Uyên, có việc bẩm tấu..."
Bùm!
Phùng Uyên còn chưa nói xong, Chu Hậu Chiếu vỗ mạnh long ý, tiếp theo đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Đúng rồi! Trẫm bỗng nhiên nhớ tới một việc, muốn thông báo g mọi người một tiếng, tháng sau trẫm định ngự giá thân chinh Mạc Bắc."
"hả?" Cả điện há hốc miệng.