Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 789 - Chương 678: Đồ Cùng Chủy Kiến (Trung) (1)

Chương 678: Đồ cùng chủy kiến (trung) (1)

Một câu của Chu Hậu Chiếu khiến triều hội xuất hiện biến chuyển.

Các đại thần trợn tròn mắt, hiển nhiên những lời này hoàn toàn vượt qua dự kiến của mọi người, đại điện sau một thoáng im lặng ngắn ngủi thì bắt đầu trở nên xôn xao.

" Bệ hạ, thần tố mười tội lớn, ba mươi tội nhỏ của Ninh Quốc Công Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham."

" Bệ hạ năm ngoái đã ngự giá thân chinh bình loạn Ninh vương, vì sao năm nay lại chinh nữa."

" Thiên kim chi tử, tọa bất tùy đường, bệ hạ sao có thể lại khinh thân phạm hiểm, bỏ bê thiên hạ không để ý?"

" Vương sư phạt bắc, xuất tất hữu danh, vô danh vô đoan, lấy gì phục thiên hạ?"

"..."

Các đại thần mồm năm miệng mười, ai nói chuyện nấy, rất nhiều người trên mặt hiện lên vẻ kích động, triều hội hôm nay vắng họp hơn hai mươi người vốn đã khiến họ bất an, hiện tại Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên chặn ngang một đòn, càng khiến tiết tấu trong kế hoạch của bọn họ bị đảo lộn, hôm nay cú vồ rốt cuộc sẽ phát triển đến phương hướng nào thì thật sự là không thể đoán trước.

Trong đám người, hai má béo múp của Tào Duyên run rẩy mấy cái,, cũng cảm thấy có chút không ổn, hắn đã trải qua nhiều sóng gió nên rất có kinh nghiệm xử thế, bất kỳ chuyện nào đã lên kế hoạch trước mà một khi vượt qua dự đoán của họ, lựa chọn tốt nhất là quyết đoán vứt bỏ, sau khi tự bảo vệ mình mới có thể Đông Sơn tái khởi.

Trong kim điện, theo một câu của Chu Hậu Chiếu, mọi người toàn bộ xôn xao, trong triều ban không ngừng có người đứng ra, than thở khóc lóc khuyên can Chu Hậu Chiếu cân nhắc lại, cũng có người thậm chí quỳ xuống đất sử dụng chiêu số cố, hai tay giơ lên trời, ngửa mặt bi thiết gào "tiên đế ơi", mong muốn kích khởi cảm giác hổ thẹn ít tới đáng thương của đương kim hoàng thượng.

Nhìn bộ dạng hoặc kinh ngạc hoặc phẫn nộ hoặc vô cùng đau đớn của chúng thần trong điện, Chu Hậu Chiếu trong lòng vui tới nở hoa, lại nhìn bộ dạng ngạc nhiên của nhân vật chính cả sự kiện là Tần Kham, Chu Hậu Chiếu đắc ý dào dạt, vào lúc này hắn cảm thấy mình là một người có trí tuệ cao, Ngồi trên bảo tọa hoàng đế quả thực là thiên mệnh sở quy.

Tần Kham đứng trong hàng quả thật rất kinh ngạc, hắn không ngờ Chu Hậu Chiếu đột nhiên giở trò này, không chỉ quấy rối kế hoạch của đối thủ, ngay cả kế hoạch của hắn cũng bị quấy rối luôn, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía long ỷ. Thấy Chu Hậu Chiếu vẻ mặt nghiêm túc nhìn chung quanh, khi ánh mắt lướt qua mặt hắn thì chớp mắt mấy cái.

Tần Kham không khỏi cười khổ, thằng nhóc xui xẻo.

Kế hoạch mặc dù bị quấy rối, nhưng trong lòng Tần Kham vẫn có chút cảm động, Chu Hậu Chiếu rất đơn thuần rất ngay thẳng. Trong bụng không có nhiều tâm địa gian giảo, nhưng hắn vẫn dùng phương thức của mình để bảo vệ Tần Kham được chu toàn, cho dù hiệu quả rất nhỏ, nhưng bất kể nói như thế nào cũng là dụng tâm đến khổ.

Cảm động thì cảm động, chương trình hội nghị hôm nay phải trở về quỹ đạo, kẻ địch của hắn trăm phương ngàn kế muốn giết hắn. Nói đi nói lại, hắn làm sao không muốn nhân cơ hội này để diệt tuyệt hậu một cách vĩnh viễn?

Chu Hậu Chiếu hồn nhiên không biết hai bên tranh đấu trong điện đều coi hắn là cây gậy chọc cứt, vẫn đắc ý dào dạt tính toán ở trong lòng, đông kéo một hồi, tây kéo một hồi, nói chung là không cho đám kia cơ hội mở miệng, triều hội lần này xem như là cho qua được. Tuy rằng qua được mùng một chứ không qua được mười lăm, nhưng nói chung vẫn qua được một ngày, qua được một ngày thì có thể cho Tần Kham thời gian chuẩn bị thêm một ngày.

Lúc cả điện ầm ĩ, Đại học sĩ Lương Trữ không nhịn được nữa, nếu danh đầu đã treo hai chữ "Học sĩ", tất nhiên là chiến đấu cơ của người đọc sách, người đọc sách là dễ lạc đề nhất, huống chi hắn cũng rất bức thiết muốn giết chết Tần Kham.

" Chư thần công yên lặng, không thể thất nghi." Lương Trữ hét lớn, chư thần lập tức ngậm miệng. Trong điện nháy mắt khôi phục im lặng.

Lương Trữ đứng ra khỏi hàng chắp tay với Chu Hậu Chiếu, bình tĩnh hỏi: "Bệ hạ vừa rồi nói muốn ngự giá thân chinh Mạc Bắc?"

Chu Hậu Chiếu gật đầu: "Không sai, trẫm muốn thân chinh Mạc Bắc là có lý do, mấy năm nay Thát tử phía bắc hàng năm đều phạm biên cảnh của ta."

Lương Trữ rất trực tiếp cắt ngang lý do thao thao bất tuyệt của Chu Hậu Chiếu: "Bệ hạ không cần nói nữa. Việc này không thể lặp lại, lý do có to đến mấy thì lão thần cũng không thể đáp ứng cho bệ hạ lại khinh thân phạm hiểm, bệ hạ nếu như cứ khư khư cố chấp, hôm nay thần công cả triều dứt khóa đập đầu tự tử trước thềm ngọc."

Chu Hậu Chiếu nghẹn tới trợn tròn mắt, Lương Trữ lại không để ý tới phản ứng của hắn, rất cường thế nói: "Chuyện Thân chinh Mạc Bắc gác lại không đề cập tới, thần công có việc thì tiếp tục bẩm tấu."

Nói xong Lương Trữ lui về hàng, nhắm mắt đứng yên không nói gì.

Hình bộ cấp sự trung Phùng Uyên cuối cùng cũng đợi được cơ hội lên tiếng, vội vàng bước ra khỏi hàng khom người nói: "Thần, hình bộ cấp sự trung Phùng Uyên có việc..."

Còn chưa nói xong, trong đám người một đạo thanh âm rất giết phong cảnh cắt ngang lời Phùng Uyên.

" Thần, Ninh Quốc Công, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham có việc bẩm tấu."

Quần thần lại ngạc nhiên, trong điện càng im ắng không tiếng động, tất cả ánh mắt tập trung toàn bộ trên khuôn mặt trẻ tuổi ôn hòa kia.

Chu Hậu Chiếu cũng ngây ra một thoáng, tiếp theo trong mắt lóe lên vẻ trông mong, cũng bất kể Phùng Uyên đứng giữa điện sắc mặt xanh mét khó coi, hứng trí bừng bừng nói: "Ninh Quốc Công có việc cứ tấu."

Tần Kham nhếch môi, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, rất không có hảo ý nhìn Phùng Uyên một cái.

Phùng Uyên vẻ mặt đầy chính khí cũng bị cú lườm của Tần Kham khiến cho sợ hết hồn, trong lòng lập tức nổi lên một loại dự cảm không ổn, tên nghiệt súc này cười ghê người như vậy, hắn muốn làm gì?

Tần Kham chậm rãi đi đến giữa điện, thong dong điềm tĩnh thi lễ với Chu Hậu Chiếu, nói: "Thần thưa với bệ hạ, loạn Nam Xương Ninh vương năm ngoái mặc dù đã được bình định dưới thần uy của bệ hạ, nhưng sau khi truy tra thì việc lại chưa kết thúc, Cẩm Y vệ dưới trướng thần hôm trước đã đưa tới một bản danh sách, là thu hoạch được trong mật thất hậu viện phủ Ninh Vương Nam Xương."

Chu Hậu Chiếu vẻ mặt đầy tò mò, cái này cũng không phải là giả vờ, việc này Tần Kham thật sự là chưa từng nhắc đến với hắn.

" Danh sách gì?"

Tần Kham quay đầu nhìn chư thần trong điện rồi lạnh lùng cười, từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ bằng da xanh giơ lên cao, lớn tiếng nói: "Nghịch thủ Chu Thần Hào từ năm thứ chín Hoằng Trị đến năm Chính Đức thứ hai tiêu phí rất nhiều, vơ vét mỹ nữ đồ quý giá trong thiên hạ để thu mua thần công quan viên của kinh sư và địa phương, bản danh sách này là ghi lại tên họ các quan viên nhận hối lộ của Ninh vương, ghi chép rất tỉ mỉ, năm nào tháng nào ngày nào, người nào nhận vật gì, đều có trong đỏ, không sót tí gì, việc này quá trọng đại, thần không dám thiện chuyên, đặc biệt dâng danh sách này lên, xin bệ hạ và các đồng liêu trong triều định đoạt."

Tần Kham nói xong liền có thái giám trực nhật trong điện bước tới nhận lấy danh sách trong tay Tần Kham, rồi hớt hải chạ lại hai tay dâng tới trước mặt Chu Hậu Chiếu.

Chu Hậu Chiếu lúc này mới thật sự ngây đơ, vươn tay ra nhận lấy danh sách đó, sắc mặt lại dần dần trở nên xanh mét, trong mắt hiện sát khí.

Chư thần Trong điện cũng ngây đơ, rất nhiều người sắc mặt cũng trở nên khó coi. Có điều là tái nhợt tới khó coi, người tố chất tâm lý yếu một chút thì đã bắt đầu run rẩy, người cố gắng để mặt không đổi sắc thì lúc này cũng mồ hôi túa ra như tắm, ánh mắt mọi người toàn bộ nhìn chằm chằm vào danh sách trong tay Chu Hậu Chiếu, giống như hồn phách thấp tha thấp thỏm nhìn sách sinh tử trong tay phán quan.

Binh bộ Tả thị lang Tào Duyên mặt cũng run rẩy, rắng va lập cập.

Hắn không ngờ gần tới thời khắc mấu chốt, Tần Kham giở chiêu thức rút củi dưới đáy nồi này, không ra tay thì thôi, ra tay một cái là vô cùng ác độc, giống như bắt rắn vậy, vươn tay một cái là tóm vào chỗ bảy tấc.

Phàm là triều tranh thì chưa từng có đơn đả độc đấu. Hai bên luôn phải tụ tập một đám người rồi hình thành một chỉnh thể, Tào Duyên tất nhiên cũng không ngoại lệ, hắn là đại biểu cho toàn bộ tập đoàn lợi ích trốn sau màn, mấy năm nay cấu kết với hải thương, tổ chức đội tàu rời bến lén mậu dịch với phiên quốc, đám người này đương nhiên không phải là thứ tốt gì. Có tiền đưa tới cửa thì chưa bao giờ cự tuyệt, cho dù tiền này có phỏng tay đến mấy cũng sẽ không đẩy ra ngoài cửa, bao gồm cả hối lộ mà Ninh vương Chu Thần Hào đưa tới.

Ai có thể ngờ rằng loạn Ninh vương bình ổn lâu như vậy rồi lại bị tên Tần Kham này lôi lên bàn, không biết từ đâu kiếm được một bản danh sách nhận hối lộ, danh sách này rất chết người, nếu theo danh sách này mà lần tra. Chỉ sợ Đại thần tụ tập ở đây hôm nay hơn nửa sẽ phải vào ngục, sau đó thì mặc cho Tần Kham giết mổ.

Trong điện yên tĩnh dị thường, Tào Duyên tự dưng cảm thấy cả người lạnh buốt, hắn bỗng nhiên phát giác mình phạm phải một sai lầm lớn rồi, trình độ nghiêm trọng của sai lầm này còn nặng hơn so với lúc trước ôm đùi Lưu Cẩn.

Mấy ngày nay chạy lên chạy xuống, chế tạo thanh thế chế tạo dư luận, vừa mưu hại vừa hạch tội, giống như là gánh hát, mà Tần Kham thì vẫn ngồi yên bất động như bàn thạch. Vừa không tranh cãi vừa không có động tác gì, Tào Duyên thậm chí sinh ra một loại ảo giác, cho rằng Tần Kham đã định ngồi chờ chết, không phản kháng.

Bình Luận (0)
Comment