Thế nhưng không ngờ rằng, người trẻ tuổi nhìn thì ôn hòa nho nhã này lại già dơ như vậy, nín nhịn như vậy, cho tới một khắc cuối cùng mới đưa ra con bài tẩy của hắn. Có lẽ, hắn không chỉ chỉ có một con bài tẩy này.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tào Duyên hiện lên một nụ cười khổ.
Trong mắt Tần Kham, hắn có lẽ chính là một thằng hề nhảy nhót.
Vào lúc này Tào Duyên vô cùng cảnh giác, trực giác nói với hắn rằng, hôm nay không thể tiếp tục được nữa, nếu không sẽ có họa sát thân, Tần Kham này không đơn giản như trong suy nghĩ của hắn, không biết còn mai phục bao nhiêu đòn sát thủ chờ lấy mạng của hắn.
Tào Duyên là lão hồ li trên triều đường kinh nghiệm đầy người, vô số lần hữu kinh vô hiểm vượt qua sóng to gió lớn, cái mà hắn dựa vào chính là trực giác trong đầu, cho nên mới tiến thối tự nhiên, hắn tin vào trực giác của mình.
Chu Hậu Chiếu Ngồi trên long ỷ sắc mặt phi thường khó coi.
Tần Kham nói không sai, ghi chép trên danh sách rất tỉ mỉ, bên trên liệt kê gần trăm triều thần kinh sư nhận hối lộ của Chu Thần Hào, chữ nào chữ nấy nhìn mà ghê người, trong đó không biết có bao nhiêu kẻ trông thì đạo mạo, hôm qua còn dở sắc mặt vì dân thỉnh mệnh chỉ trích đủ loại khuyết điểm của hắn, chính khí lẫm nhiên rối tinh rối mù, lúc này tên của bọn họ lại sờ sờ trên giấy, ban ngày làm trung thần, mắng hôn quân, mắng quyền gian, mắng tình hình chính trị đương thời, mắng đầy thống khoái, buổi tối lại làm gian thần, nhận hối lộ, nhận mỹ nữ, nhận tiền bạc, nhận vui vẻ vô cùng.
Một loại cảm giác bị phản bội bị lừa gạt từ trong lòng Chu Hậu Chiếu sinh ra, hắn tức giận thật sự rồi.
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy Phùng Uyên đang mất hồn mất vía sắc mặt trắng bệch đứng giữa đại điện, Chu Hậu Chiếu nhíu mày, trầm giọng nói: "Ngươi vừa rồi tên của ngươi là gì?"
Phùng Uyên hai đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa th quỳ xuống, thanh âm run rẩy nói: "Thần, thần... Hình bộ cấp sự trung Phùng Uyên."
" Phùng Uyên..." Chu Hậu Chiếu miệng lẩm bẩm, cúi đầu tìm trên danh sách một lúc, bỗng nhiên biến sắc, đứng lên hai tay ôm lấy lư hương bằng đồng cạnh long ỉ, ra sức ném ném về phía Phùng Uyên.
Rầm một tiếng, lư hương rơi xuống trước người Phùng Uyên, khiến hắn sợ hãi quỳ xuống.
" Phùng Uyên! Năm năm trước ngươi khi còn là ti khố Binh bộ nhận năm vạn lượng bạc, bốn mỹ tỳ của nghịch thủ Chu Thần Hào, lợi dụng chức quyền lén bán cho Chu Thần Hào vô số quân giới, ngươi còn có mặt mũi mà đứng trước mặt trẫm à?"
Phùng Uyên ngây người, tiếp theo bi thiết hét lên: "Thần oan uổng! Ninh Quốc Công mưu hại trung thần, thần chết cũng không phục! Thần chết không nhắm mắt."
Chu Hậu Chiếu lớn tiếng hét lên: "Ngươi còn dám già mồm à!"
Hai người một hỏi một đáp, khiến vô số người trong điện khẩn trương không thôi.
Khẩn trương không chỉ là đại thần nhận hối lộ của Chu Thần Hào, còn có một người càng khẩn trương hơn, hắn chính là Dương Đình Hòa.
Nhắc tới cái tên Chu Thần Hào, Dương Đình Hòa không thể không khẩn trương, bởi vì hắn cũng từng nhận hối lộ của Chu Thần Hào, hơn nữa không chỉ nhận một lần. Hiện tại Tần Kham nói từ trong mật thất phỉ Ninh vương Nam Xương tìm ra một danh sách, với địa vị của Dương Đình Hòa lúc này, tất nhiên xếp hàng đầu, hôm nay chẳng lẽ là ngày hắn thân bại danh liệt ư?
Dương Đình Hòa sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu bất giác nhìn về phía Tần Kham, thì thấy Tần Kham đứng giữa điện cũng đang nhìn hắn, khẽ lộ ra nụ cười trấn an hắn, sắc mặt tái nhợt của Dương Đình Hòa cuối cùng cũng khôi phục hồng nhuận, thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn về phía Tần Kham, ánh mắt có thêm mấy phần cảm kích.
Hắn biết Tần Kham tất nhiên đã động tay động chân trên danh sách, Dương Đình Hòa hắn xem như đã được phủi sạch sẽ.
Vẻ mặt nghiêm lại, Dương Đình Hòa rất nhanh sầm mặt, từ từ đứng ra khỏi hàng, hắn quyết định bánh ít đi, bánh quy lại kèm bỏ đá xuống giếng.
" Bệ hạ, lão thần cho rằng tranh cãi nhiều cũng vô ích, muốn biết Phùng Uyên có trong sạch hay không thì phái người tới phủ hắn tra xét cái liền biết."
Mỗi người trong thân thể vĩnh viễn sẽ cất giấu hai linh hồn chính nghĩa và tà ác, trên đời không có người tốt tuyệt đối, cũng không có người xấu tuyệt đối, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người mỗi người đều như nhau, có lóng lánh và cũng có bóng râm.
Ví dụ như Dương Đình Hòa.
Hình tượng của Dương Đình Hòa Lúc này nếu như dùng tranh đả kích để biểu đạt thì tiểu thiên sứ ở sâu trong nội tâm đã bị tiểu ác ma sừng nhọn một đao đâm chết rồi, thế là bóng râm chiếm thượng phong, rất thất đức ném đá xuống giếng.
"Có nhận hối lộ của Ninh vương hay không thì tra cái là biết, trên đời này có giấy nào gói được lửa, cũng không có tà nào thắng được chính, thứ Cẩm Y vệ từ trong mật thất phủ Ninh vương tìm ra chắc không giả." Dương Đình Hòa vẻ mặt chính nghĩa, râu dưới cằm không gió mà tự bay, cả người lóe sáng như đàn hải đăng, hình tượng nhân vật chính phái điển hình.
Nội các Đại học sĩ đã mở miệng, phân lượng khác hẳn, Dương Đình Hòa năm Thành hóa thứ mười bốn đã nhập sĩ, trải qua ba triều Hiến Tống, Hiếu Tông, Chính Đức, từ một tu soạn hàn lâm một đường thăng chức tới nội các Đại học sĩ, môn sinh cố lại trong triều nhiều không đếm xuể, ngay cả đương kim thiên tử Chu Hậu Chiếu cũng là đệ tử của hắn, lời Dương Đình Hòa nói ra thì ai dám không coi trọng?
Sắc mặt Chu Hậu Chiếu càng lạnh hơn, nhìn chằm chằm khuôn mặt có có sắc người của Phùng Uyên, gật đầu nói: "Dương tiên sinh nói không sai, Phùng Uyên là trung hay gian, có tư thông với phiên nghịch hay không thì không cần phải tranh cãi, tra cái là biết, võ sĩ điện tiền truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Cẩm Y vệ, Đông Hán cùng với sai dịch của hình bộ và Đại Lý tự hiện tại tới phủ Phùng Uyên tra xét."
Võ sĩ Ngoài điện dạ to một tiếng rồi xoay người bước đi.
Phùng Uyên nghe vậy sắc mặt rất nhanh chóng xám ngoét, giống như người chết nằm trong quan tài, cả người run rẩy, lúc này bản thân còn khó bảo toàn, nào còn nghĩ tới hạch tội Tần Kham. Sau một lúc thì không chịu nổi áp lực quá lớn, cả người mềm oặt nằm dưới đất.
Nhìn thấy phản ứng này của Phùng Uyên, quần thần trong điện lập tức biết bản danh sách Tần Kham đưa lên không giả, Phùng Uyên ss khẳng định không sạch sẽ. Mà vận mệnh của hắn cũng đã được chú định, hình phạt cả nhà bị giải ra chợ chém đầu thị chúng là không thẻ tránh khỏi.
Vị hoàng đế Chu Hậu Chiếu này xem như là hoàng đế ngu ngốc nhất hoang đường nhất trong các đời hoàng đế Đại Minh, nhưng hoàng đế có ngu ngốc đến mấy cũng có lúc tích cực, đó chính là hoàng quyền của mình, đây không chỉ là quyền lực của một hoàng đế, mà còn liên quan đến giang sơn mà tổ tiên vất vả đánh hạ. Chuyện liên quan đến hoàng quyền, trong mắt Chu Hậu Chiếu là không thể chịu được một hạt cát, loại chuyện ăn cây táo, rào cây sung như tư thông với phiên vương mưu phản này cả nhà bị chém là không phải nghi ngờ.
Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Uyên, nói: "Phùng Uyên. Nếu Hán Vệ và hình bộ Đại Lý tự không tra ra được chứng cứ phạm tội từ trong nhà ngươi, chứng tỏ là trẫm trách oan ngươi, trẫm sẽ ở trước mặt văn võ bá quan cả triều bồi tội với ngươi. Ngược lại, tư thông v phiên vương mưu phản là tội gì thì chắc ngươi hiểu.
Phùng Uyên mặt trắng bệch, run giọng nói: "Bệ hạ, thần, thần vô tội, thần bị mưu hại."