Còn chưa nói xong thì cuối cùng không chịu nổi sự sợ hãi cực lớn trong lòng, mắt trợn ngược, ở trước mặt văn võ cả triều ngất đi.
Chu Hậu Chiếu cười lạnh nói: "Quả nhiên là đại trung thần, chỉ tiếc vị trung thần này hơi yếu ớt, Người đâu, đưa Phùng Uyên ra ngoài, võ sĩ điện tiền trông giữ nghiêm ngặt."
Phùng Uyên Mặt cắt không còn hột máu được võ sĩ kéo ra ngoài, trong điện lại khôi phục yên ắng.
Kết quả điều tra của Hán Vệ đã không còn quan trọng, nhìn biểu hiện của Phùng Uyên, mười phần có chín là dính rồi.
Vừa ra trận đã có người chết, thế công chuẩn bị đã lâu còn chưa bắt đầu đã bị bản danh sách của Tần Kham nhẹ nhàng bóp chết.
Các quan văn đang rục rịch muốn động bị chấn trụ, cho dù có rất nhiều không thẹn với lòng tự hỏi không hề có dính dáng tới Ninh vương. Lúc này đứng trong điện nhưng không dám nói gì, vẻ mặt kinh nghi, bọn họ không biết Tần Kham còn có bao nhiêu đòn sát thủ chưa tung ra, cho nên không thể không ném chuột sợ vỡ đồ.
Rõ ràng nên là dồn hết sức của cả triều khởi xướng một kích sắc bén mà trí mạng với gian nịnh, nhưng từ lúc triều hội bắt đầu cho đến bây giờ, khí thế của các quan văn không ngờ bất tri bất giác yếu đi rất nhiều, thế công tự dưng biến thành thế thủ, mọi người chỉ biết thầm cầu nguyện trong lòng, mong Tần Kham hôm nay tích chút đức, đừng tổn thương bọn họ quá đáng.
Quần thần Trong điện ai mang tâm tư nấy, Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng, nói: "Sau khi Tan triều Cẩm Y vệ và Đông Hántheo danh sách bắt người, không tha không bỏ xót, tra rõ đầu đuôi."
Dừng một chút, Chu Hậu Chiếu nói tiếp: "Đại Minh ta dùng trung hiếu trị thiên hạ, chư vị là sĩ phu cùng trị thiên hạ với trẫm, một sống người nào đó ở chỗ trẫm làm quan, ăn bổng lộc của của vua, ở chỗ Ninh vương thì phát tài, làm dày túi mình, chuyện tốt trong thiên hạ đều để cho các ngươi chiếm hết, vậy thì để 'trung hiếu' vào đâu."
Những lời này khiến quần thần trong điện mồ hôi lạnh lã chã, tuy không phải là quát mắng chỉ trích, nhưng mỗi người đều cảm thấy xấu hổ vô cùng, so với chỉ vào mũi mình mà chửi thì còn khó chịu hơn.
Một bản danh sách đã đàn áp khí thế của quần thần, Chu Hậu Chiếu lúc này cũng thoải mái hơn rất nhiều, ngồi lại xuống long ỷ rồi từ tốn nói: "Việc này cứ thế mà làm, bỏ qua không đề cập tới nữa, chư khanh còn có việc gì tấu không?"
Vừa dứt lời, lại là thanh âm quen thuộc khiến tim quần thần như thắt lại vang lên.
" Thần, còn việc muốn tấu."
Sắc mặt Quần thần càng khó coi, lại không nhịn được quay đầu chăm chú nhìn Tần Kham đang đứng trong điện.
Khóe miệng Chu Hậu Chiếu lộ ra nụ cười: "Ninh Quốc Công hôm nay thật sự là đặc biệt lo lắng tới quốc sự, có việc cứ tấu đi."
Đón ánh mắt lo lắng hoặc sợ hãi của các quan văn, Tần Kham đưa tay vào trong tay áo mò trái mò phải, lại lấy ra một bản tấu chương, hai tay giơ lên cao quá đầu.
" Mật thám Cẩm Y vệ dưới trướng thần mấy tháng bôn tẩu truy tra, nay đã điều tra rõ hơn trăm thương nhân của ba tỉnh Chiết Giang, Phúc Kiến, Nam Trực Đãi tự ý đóng thuyền rời bến mậu dịch với phiên quốc, bọn họ cấu kết với nha môn quan phủ địa phương và hải phòng vệ sở địa phương, chia chác với nhau, những thương nhân này rời bến động cái là dùng hơn mười chiếc thương thuyền, khi đi thì mang tơ lụa, lá trà, đồ sứ, khi về thì mang sâm núi, sứ ngọc của Triều Tiên, đồi mồi, giáp trụ, Oa đao, quặng bạc của Nhật bản, một lần qua lại kiếm cả trăm vạn, ví dụ như thương nhân phủ Đài Châu Chiết Giang Dư Thắng Ân, thương nhân phủ Hưng Hóa Phúc Kiến Ngụy Ứng Long, thương nhân phủ Hoài An Nam Trực Đãi Chu Truyền Tự, đều dùng cự lợi hối lộ tri phủ và vệ Chỉ huy sứ địa phương, để quan phủ trở thành cánh chim cho thương nhân, hộ giá hộ tống cho họ, hiện Cẩm Y vệ đã điều tra rõ án này, người liên quan tới vụ án đều đã bắt vào kinh, thương nhân bị bắt cũng đã nhận tội cung khai, còn có người..."
Tần Kham tạm dừng một lát, ánh mắt như lơ đãng lướt qua chư thần trong điện, nói tiếp: "Thương nhân bị bắt đã thú nhận, có cả đại thần kinh sư liên quan tới vụ án, làm chỗ dựa cho họ, Cẩm Y vệ đang tìm hiểu nguồn gốc, khuynh lực truy tra. Chỗ này có kỷ yếu tra án của Cẩm Y vệ và bản thú nhận của các thương nhân bị bắt, xin dâng tới trước thềm của bệ hạ để bệ hạ định đoạt."
Trong điện có không ít người sắc mặt càng khó coi hơn, thế công của họ Tần này thật sự là đợt này nối tiếp đợt khác, trước tiên dùng chuyện Ninh vương hối lộ để thắng lấy khí thế, bịt miệng mọi người, rồi lại lấy chuyện bắt thương nhân vùng duyên hải ra để mọi người loạn tự loạn trận cước, một chiêu này đặc biệt ác độc, những thương nhân vùng duyên hải tuy rằng địa vị thấp, nhưng là căn cơ chủ yếu tụ tiền tài của rất nhiều đại thần, thằng nhãi Tần Kham này không ngờ lặng lẽ phái Cẩm Y vệ ra tận diệt, hành động này không chỉ cắt đứt căn bản của mọi người, còn dồn rất nhiều đại thần vào hiểm địa, phải biết rằng, rất nhiều chuyện không dám để người khác biết của bọn họ lại bị những thương nhân này nắm rõ.
Tào Duyên đứng trong hàng như bị sét đánh, mặt già bép núc lập tức trắng bệch, tay nhấc lên chỉ vào Tần Kham bật thốt: "Ngươi nói bậy! Quả thực là ác nhân..."
Chưa nói hết, Tào Duyên rất lý trí ngậm miệng, sắc mặt đầy hối hận.
Không thể phủ nhận, Tần Kham quả thật là ác nhân cáo trạng trước, cảng đông Thiên Tân đóng mấy chục chiếc hải thuyền tùy thời giương buồm rời bến, hắn lại có mặt mũi hạch tội người khác rời bến kiếm lời, tuy rằng các quan văn kiến thức rộng rãi, bản thân và người khác đều hình thành thói quen tiết tháo không có giới hạn, nhưng lúc này mọi người hiển nhiên đã nảy sinh trình độ nhận thức về hạn cuối của tiết tháo.
Không có hạn cuối thì không có hạn cuối, án tử Cẩm Y vệ tra được là thật, hai cái chẳng hề xung đột gì nhau.
Tào Duyên vừa thốt ra khỏi miệng thì không dám nói nữa, hắn cảm giác được những lời này không hay, tên nghiệt súc Tần Kham này không biết còn cất giấu bao nhiêu thủ đoạn chờ hắn, nếu ở trên kim điện này xung độtvới hắn, kết cục của Tào Duyên đại khái sẽ không khá hơn Phùng Uyên là bao nhiêu.
Tào Duyên mình đầy Kinh nghiệm rất nhanh khống chế được sự phẫn nộ của mình, hít sâu một hơi, mặt già xanh mét ngậm miệng lại, mắt nhỏ nhìn chằm chằm Tần Kham, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ e ngại, thậm chí lờ mờ mang theo một tia tuyệt vọng, hắn có dự cảm, triều hội hôm nay Tần Kham chắc sẽ không bỏ qua cho hắn.
Kỷ yếu tra án và giấy thú nhận của thương nhân rất nhanh được thái giám trực nhật đưa đến tay Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu lật mấy trang, vẻ mặt lại càng lúc càng phẫn nộ.
" Ha ha, hay, hay quá! Không ngờ giang sơn của trẫm lại có nhiều trung thần lương tướng như vậy, bổn phận lương dân, trẫm thật sự là vinh hạnh quá."
Nụ cười không có tiếng cười khiến quần thần rùng mình trong lòng, vẻ mặt lại càng sợ hãi thấp thỏm.
Năm ngoái một đám đại thần vì chuyện Tần Kham tự tiện đóng thuyền mà hạch tội liên tục, tấu chương nội các nhận được lên tới hơn một ngàn bản, ai nấy bày ra sắc mặt đại công vô tư, lòng lo cho xã tắc, dùng ngòi bút làm vũ khí muốn dồn Tần Kham vào chỗ chết. Nhưng mà chỉ qua nửa tháng, lại bị Cẩm Y vệ đào ra nội tình đen tối, thì ra chính là trò khôi hài vừa ăn cướp vừa la làng.
Trong đại điện tĩnh lặng như Quỷ Vực, bất kể là có tham dự cấu kết với hải thương kiếm lời hay không, tất cả quan văn chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.
" Các ngươi mỗi ngày ở trước mắt trẫm nói cái gì không thể trái với tổ chế, trẫm cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai đang làm trái tổ chế, rốt cuộc là da mặt dày bao nhiêu để đỡ cho cái miệng của các ngươi, Hán Vệ lập tức xuất kinh nghiêm tra, phải tra tới cùng! Tất cả những người liên quan tới vụ án này, bất kể quyền cao chức trọng bao nhiêu, đều bắt hết vào kinh nghiêm thẩm."
Quần thần sợ hãi quỳ lạy: "Bệ hạ bớt giận..."
Trong không khí Kinh hoàng bất an, vẫn là thanh âm quen thuộc đó, nó lại đẩy tâm tình của rất nhiều người vào vực sâu.
" Thần Tần Kham, còn có việc muốn tấu."
Chu Hậu Chiếu hung hăng phất tay áo: "Tấu đi."
" Tháng 11 Năm ngoái, có tặc nhân trên phố hành thích thần, Hán Vệ sau nhiều ngày truy bắt, cuối cùng đã bắt sống được hai gã thích khách, hai người này chính là người huyện Văn An Bắc Trực Đãi, từng là mã tặc dưới trướng huynh đệ Lưu thị, hai người cung khai, ám sát thần là vì được người sai khiến, người đó cũng chính là đồng liêu trong triều, bản cung của hai gã thích khách ở đây, xin bệ hạ ngự lãm định đoạt."
Bùm!
Trong hàng, Tào Duyên sắc mặt trắng bệch ngã vật xuống đất như đống bùn.