Lễ vật nỗ lực bao nhiêu để được ở lại Đại Minh thì quản gia không biết, hắn chỉ biết là lão gia nỗ lực thế nào để giữa lại lễ vật ở trong nhà mình.
Sống chung lâu ngày, điểm mấu chốt của đạo đức khó tránh khỏi bị hoàn cảnh ảnh hưởng, lão gia là chủ, quản gia là phó, điểm mấu chốt đạo đức của mình có như thế nào cũng không thể cao được hơn lão gia.
Quản gia rất nhanh minh bạch ý tứ của Tần Kham.
"Những lễ vật này nếu đã vất vả như vậy ở muốn ở lại Đại Minh chúng ta, lão hán cảm thấy phải thành toàn cho chúng mới được." Quản gia vẻ mặt siểm nịnh, rất giống phiên dịch Hán gian khuyên hoàng quân vào cưỡng hiếp con gái nhà lành.
Tần Kham hừ khẽ một tiếng qua lỗ mũi, cầm chén trà lên tiếp tục uống, nhưng lại không liếc Quản gia lấy một cái.
Quản gia hiểu ý lui ra ngoài.
Cửa lớn phủ Quốc Công két một tiếng mơ ra trong sự cầu nguyện yên lặng của người Nhật Bản, người Nhật Bản đang quỳ ngoài cửa đứng lên, vẻ mặt kích động ngửa đầu nhìn trời, cảm tạ trời cao phù hộ, cảm tạ thiên hoàng bệ hạ cầu nguyện từ xa gia trì, cảm tạ...
"Khiêng tất cả thùng ở ngoài cửa vào đi..." Quản gia phất phất tay với phó dịch trong phủ, thùng hòm chồng chất ở bên ngoài trong nháy mắt được các phó dịch khuân vào hết.
Tri Nhân Thân Vương Ngoài cửa càng kích động hơn, bởi vì lần trước phải chịu sự chênh lệch tâm lý lạnh nhạt, lúc này nhìn thấy phủ Quốc Công không ngờ nguyện ý nhận lấy lễ vật của hắn, Tri Nhân Thân Vương không khỏi có một loại xung động muốn rơi lệ, dẫn tất cả tùy tùng hướng tới cửa lớn phủ Quốc Công dập đầu như đánh trống.
"A lý a đa! Cám ơn Quốc Công các hạ nguyện ý nhận lễ vật từ phiên thuộc Nhật Bản, thiên hoàng bệ hạ ở xa xôi cũng cảm kích thiện ý và nhân nghĩa của Đại Minh quốc từ đáy lòng, xin cho phép ta thay thiên hoàng bệ hạ bày tỏ làm cảm ơn tới Ninh Quốc Công các hạ."
Cạch!
Sau khi chuyển thùng hòm xong các phó dịch của phủ Quốc Công không chút lưu tình đóng sầm cửa lớn lại, bỏ mặc người Nhật Bản vẻ mặt ngơ ngác quỳ ngoài cửa, còn thùng hòm chất ở cửa thì chẳng thấy đâu, gió nhẹ đầu xuân thổi qua, mọi người bỗng dưng rùng mình, một cỗ hàn ý so với gió xuân còn lạnh hơn đột nhiên ùa ra.
" Thân... Thân vương điện hạ. Người này, người này..." Tùy tùng há to miệng không dám, kinh ngạc nhìn hai cánh cửa lớn sơn đỏ của phủ Quốc Công.
Tri Nhân Thân Vương mới mười lăm mười sáu tuổi. Đây là lần đầu tiên phụng mệnh lệnh của phụ hoàng tới Minh quốc làm sứ, làm sao thành thục ổn trọng cho được, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, tâm cơ lòng dạ làm sao so được với người lớn thật sự, thấy cảnh này mắt chớp chớp, trong hốc mắt dần dần tụ đầy nước mắt.
Quệt nước mắt, trên mặt Tri Nhân Thân Vương tràn ngập vẻ ai oán.
Hắn lẩm bẩm: "Không, không thể, phụ hoàng nói với ta, hắn nói Đại Minh quốc là một quốc gia tri thư đạt lễ, ôn văn tao nhã. Phụ hoàng sẽ không lừa ta đâu, trong Đại Minh quốc không thể có người vô sỉ như vậy được. Chờ một chút, nói không chừng còn có chuyển cơ."
" Cáp y!" Các tùy tùng cúi đầu vâng theo.
Lặng lẽ, một canh giờ trôi qua, sau khi chuyển rương hòm vào phủ Quốc Công, cửa phủ mãi không thấy mở. Hai vòng đồng thau trên cửa lạnh lùng nhìn họ, giống như đang trào phúng.
Tri Nhân Thân Vương cuối cùng cũng tuyệt vọng, ủy khuất và và trong lòng không thể ức chế được nữa, khóe miệng cong lên, bật khóc oa oa, chỉ tay về phía cửa lớn phủ Quốc Công rồi nói 1 tràng tiếng Nhật, không biết là đang nói gì, nhưng chắc là chửi thề.
"Đi, đi tìm quan viên Lễ bộ cáo trạng! Đại Minh quốc không thể khi dễ chúng ta như vậy! bát cát!"
Nội viện phủ Ninh Quốc Công.
Đỗ Yên, Kim Liễu và Liên Nguyệt Liên Tinh bốn người đang đi lòng vòng quanh một đống rương hòm trong viện, miếng tấm tắc chậc chậc.
" Đây là lễ vật người nước Nhật tặng cho chúng ta à?" Đỗ Yên cong môi, mặt đầy vẻ ngạo nghễ, thể hiện kiến thức rộng rãi, nhấc nhẹ gót sen lên đá đá vào thùng, khinh thường nói: "Oa nô quốc chẳng có lễ số gì cả. Tới thùng đựng lễ vật cũng cũ thế này, hơn nữa đều là thùng gỗ tầm thương, còn là người đứng đầu một quốc gia đưa tới, một chút đại khí cũng không có, giống như các đồng liêu trong kinh, mỗi ngày lễ tết tới tặng lễ, chỉ thùng đựng thôi cũng làm bằng gỗ tử đàn rồi."
Kim Liễu bế Tần Nhạc, cười híp cả mắt, không nói xen vào, đầy yêu thương hôn lên má Tần Nhạc.
Tần Kham cười nói: "Nước Nhật nhỏ yếu, hơn một trăm năm qua đang ở trong thời kỳ Chiến quốc, mấy chục đại danh ở trên đảo nhỏ tranh đoạt địa bàn, hoàng quyền mất hết, hoàng thất không có binh không có quyền không có tiền, sống chẳng khác nào ăn xin, có thể gom được chỗ lễ này đã là rất thành tâm rồi."
Lễ vật tuy rằng là lừa gạt mà có, nhưng Tần Kham vẫn nói những lời đầy lương tâm, nói tóm lại, Tần Công Gia tạm coi như một người chánh trực, chỉ thỉnh thoảng thất đức gián đoạn mà thôi.
Đỗ Yên vẫn bất mãn hầm hừ, thái độ của nàng ta cũng giống như lão quản gia, Tần Kham Tần Kham ở trên đảo Sùng Minh tự mình chém giết đẫm máu với giặc Oa thiếu chút nữa thì mất mạng, trong phủ trên dưới đối với người Nhật Bản đều không có chút hào cảm nào.
Mở thùng, tứ nữ lập tức mắt hạnh trợn tròn, ngây người một lát, tứ nữ cười một tiếng, tiểu Tần Nhạc được mẫu thân bế trong lòng, thấy đại nương, mẫu thân và hai vị tiểu di nương không biết vì sao lại cười, Tần Nhạc cũng nhếch môi ngô nghê cười như hoa.
" Tướng... Tướng công, ngươi, ngươi bảo hạ nhân trả lại những thứ rách nát này đi, thật sự là mất mặt quá..." Đỗ Yên cười ngửa tới ngửa lui.
Tần Kham cũng ngây ra, trong lòng vốn cho rằng đồ second hand của hoàng thất Nhật Bản nói như thế nào thì cũng nên là đồ lỗi thời nhưng đáng giá, ai ngờ mở thùng ra xem, quát ngà voi bên trong thì gẫy, tượng Bồ Tát thì mẻ góc, bình phong thì không chỉ ố vàng mà ở giữa còn rách một lỗ to, kiện lễ vật nào trông cũng thê thảm.
"Thiệt, thiệt rồi..." Tần Kham vẻ mặt hối hận, ngửa mặt lên trời thở dài: "Vì mấy món đồ rách nát này mà phải trả giá bằng thanh danh của mình, thật sự là thiệt quá rồi. Người đâu, ném những thứ rách nát này ra khỏi cửa phủ, nói với thân vương Nhật Bản kia, bổn quốc công cương trực công chính, thiết diện vô tư, trước giờ không nhận lễ vật của người ngoài, bảo hắn về sau đừng có...
" Lão gia, nghe quản gia nói, đám người Nhật Bản kia đã đi rồi." Một nha hoàn có nén cười nói.
Đỗ Yên cau mũi, hậm hừ: "Bỏ đi, cướp thì cũng cướp rồi, trả lại thì càng hỏng thanh danh, ta thấy trong những lễ vật này, chỉ có mấy hộp điểm tâm còn coi là lọt vào mắt, là vị anh đào à? Lát nữa ta và Kim Liễu, Liên Nguyệt Liên Tinh nếm thử."
Ngọc thủ khẽ nhón một khối điểm tâm màu phấn hồng, Đỗ Yên vừa cho nó tới gần miệng thì bỗng nhiên biến sắc, ném ngay điểm tâm xuống rồi xoay người nôn, nôn tới xanh cả mặt, khổ sở vô cùng, Kim Liễu và Liên Nguyệt sợ tới mức mặt mày biến sắc.
Tần Kham cũng hoảng quá, vừa vỗ lưng nàng ta vừa bốc một miếng điểm tâm lên ngửi ngửi, nhíu mày nói: "Không khoa trương như vậy chứ? Thật sự rất khó ăn à? Cho nên mới nói, đồ của nước Nhật Bản chẳng có cái gì ra hồn. Người đâu, ném hết toàn bộ chỗ điểm tâm này đi."
Đỗ Yên ôm miệng, mặt xanh mét giận dữ nói: "Không, chôn hết! Hại người, đều là tại ngươi!"
Một đôi phấn quyền rất không khách khí đấm lên ngực Tần Kham.
Kim Liễu ôm tiểu Tần Nhạc, nhìn Đỗ Yên nôn ọe ầm ĩ, ngây ra một lúc rồi bỗng nhiên không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Sự thật chứng minh trên đời quả nhiên không có cơm trưa miễn phí, cũng không có nhận quà mà không phải làm gì, nhận quà là phải trả giá, cho dù ngươi chỉ nhận một đống đồ rách nát, mấy ngày trước trong triều một số lớn đại thần ngã ngựa, chính là vì nhận lễ của Chu Thần Hào, Tần Kham lừa lễ vật của người Nhật Bản tất nhiên không thể vân đạm phong khinh, thiên hoàng Nhật Bản đập nồi bán sắt thiếu chút nữa ngay cả nồi sắt nấu cơm trong nhà cũng đưa vào hộp lễ, đưa tới Đại Minh có thể nói là toàn bộ gia sản của hắn rồi, có thể để Tần Kham cướp trắng ư?
Sáng sớm ngày hôm sau, đòi công đạo đã tới.
Lễ bộ Tả thị lang Chu Kinh cùng Nhật Bản Tri Nhân Thân Vương tới cửa, lần này Tần Kham cuối cùng cũng không mặt dày cản họ ở cửa nữa, đành phải lệnh cho quản gia mời vào tiền đường.
Chu Kinh sau khi vào cửa vẻ mặt rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh mang theo một tia cung kính không dễ phát hiện, thậm chí là kính sợ.
Chu Kinh là tiến sĩ nhị giáp năm Thiên Thuận thứ tư, xuất thân thứ cát sĩ, phụ thân là danh thần bốn triều, Thái tử thiếu bảo Chu Tuyên, có thể nói là thế gia quan lại thi thư, mà Chu Kinh năm nay cũng đã bảy mươi tuổi rồi.
Chính như cái gọi là có chí không ở tuổi cao, ấm ức chẳng phân sớm muộn, lão đầu nhi bảy mươi tuổi mà kính sợ Tần Kham mới hơn hai mươi tất nhiên là có nguyên nhân.
Tần Kham có thể nói là tai tinh của quan trường Đại Minh, tuổi còn trẻ đã được phong Quốc Công, mang đầy một bụng chủ ý xấu chuyên lừa các đại thần, bắt đầu từ khi còn làm Cẩm Y vệ Thiên hộ, quan văn và thái giám từng bị hắn lừa nhiều vô số kể, cảnước đều biết đại gian hoạn Lưu Cẩn chính là chết dưới sự tính kế của hắn, chết tới xương cốt cũng chẳng còn, ba đạo tấu chương mấy ngày trước đã kéo hơn năm mươi vị đại thần xuống ngựa, người thì lưu đầy, kẻ thì bị chém đầu, vết máu ở chợ bán thức ăn tới giờ vẫn chưa khô.