Chu Kinh tuy rằng năm nay đã thất tuần, nhưng hiển nhiên lão đầu nhi vẫn chưa sống, lão vẫn cần an ổn sống nốt tuổi già tươi đẹp hơn nữa không ngắn, già tới cái tuổi của lão, không cần mặt mũi cũng chẳng sao, thế này giờ cung kính kính sợ Tần Kham cũng chẳng có tí áp lức nào.
Nếu đem so sánh, sắc mặt của Tri Nhân Thân Vương hiển nhiên không được dễ coi cho lắm, vẻ mặt như có thâm thù đại hận lườm Tần Kham.
Tần Kham mặc một thân áo mãng bào, ngông nghễnh gác chân lên bàn, chậm rãi uống nước trà.
Uống mấy ngụm thì chợt thấy không ổn, ngẩng đầu nhìn thì thấy một đôi mặt tràn ngập ai oán và cừu hận nhìn chằm chằm mình, lườm cho Tần Kham cả người nổi da gà.
Nhíu mày, Tần Kham nghiêng đầu chắp tay với Chu Kinh: "Chu lão đại nhân..."
Chu Kinh vội vàng đứng dậy đáp lễ: "Không dám, chỉ già hơn mấy tuổi, không dám vênh váo trước mặt Tần Công Gia."
Chỉ chỉ Tri Nhân Thân Vương, Tần Kham nghi hoặc nói: "Vị thân vương điện hạ này chẳng lẽ nhìn lén con gái nhà lành Đại Minh ta tiểu tiện nên bị đau mắt hột à? Lườm ta để làm gì? Cứ như ta nợ tiền hắn ấy."
Chưa nói xong, Tần Kham bỗng nhiên khựng lại, tiếp theo mặt nóng lên.
Tần Công Gia quý nhân bận rộn, rất nhanh quên mất những chuyện thất đức mình từng làm, hắn nhớ ra, ngày hôm qua hình như sai người đoạt đồ của vị thân vương điện hạ này, không phải chính là nợ hắn tiền sao?
Đối với vị thân vương Nhật Bản trẻ tuổi này, trong lòng Tần Kham vẫn rất thấy áy náy.
Ngay cả bản thân Tần Kham cũng không thể không thừa nhận, kỳ thật người Nhật Bản không trêu hắn cũng không nhập hắn, không chỉ như vậy, ngược lại còn kính cẩn nghe theo hữu lễ với hắn, bất kể thái độ hay là lễ nghi đều không có gì để bắt bẻ, diễn xuất nhược quốc phiên thuộc lễ kính Thiên triều thượng quốc điển hình, mà hành động của Tần Kham thì quả thật có chút quá phận, hắn mang cừu hận của đời trước chuyển tới đời này, mà cừu hận tại đời này lại căn bản chưa từng phát sinh.
Nếu cảm thấy sai rồi thì sửa, Tần Kham có lúc không phân rõ phải trái, nhưng không phải lúc nào cũng không phân rõ phải trái, nếu thân vương Nhật Bản không làm gì sai, Tần Kham đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nhằm vào hắn nữa.
Đạo lý thì là nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, chắp tay cho có lệ, cố nặn ra một nụ cười của Tri Nhân Thân Vương trẻ tuổi, xem như là xin lỗi chuyện hôm qua, về phần thân vương điện hạ có từ trong nụ cười của hắn nhìn ra ý xin lỗi hay không thì Tần Kham không bận tâm, nếu là Thiên triều thượng quốc, dù sao cũng phải có tư thái của Thiên triều thượng quốc.
Chu Kinh hôm nay cùng Tri Nhân Thân Vương tới chính là chỉ mang tác dụng bôi trơi, thấy mọi người trong tiền đường đều không nói gì, Chu Kinh ho khan hai tiếng, bắt đầu giảng hòa.
" Tần Công Gia, hôm qua Tri Nhân Thân Vương tới nha môn Lễ bộ, hắn nói, nói..." Chu Kinh mắt chớp chớp, rất nhanh quyết định lập trường của mình, tiếp tục nói: "Nói hắn hôm qua đại biểu thiên hoàng Nhật Bản tới bái phỏng Công gia, do là quốc gia phiên man kém văn mình nên không hiểu lễ nghi Thiên triều, thành thử đắc tội với Công gia, cho nên thân vương điện hạ kinh sợ tìm tới nha môn Lễ bộ, mời hạ quan tới phân trần cho hắn, còn xin Công gia nể mặt Lễ bộ Trương thượng thư mà biến chiến tranh thành tơ lụa với thân vương điện hạ."
Vừa dứt lời, Tri Nhân Thân Vương có thể nghe hiểu tiếng Hán ngẩn ra, tiếp theo mặt nhanh chóng đỏ lên, căm giận nhìn chằm chằm Chu Kinh, hai lỗ mũi không ngừng phật phùng.
Ngay cả Tần Kham cũng cảm thấy bất ngờ với những lời nói này của Chu Kinh, mặt cũng đỏ lên.
Quả nhiên là quan có hai cái miệng, nói thế nào cũng là tùy hắn. Rõ ràng là một chuyện lừa gạt, ở trong miệng của Chu Kinh nói ra lại biến thành người Nhật Bản không hiểu lễ số đắc tội với Tần Kham.
Tần Công Gia Biết rõ sự hắc ám của quan trường lúc này cũng không nhịn được mà uất nghẹn thay cho thân vương Nhật Bản, quan nhi Đại Minh này không khỏi hắn quá rồi.
Tri Nhân Thân Vương Lần đầu kiến thức được sự hắc ám của Thiên triều thượng quốc hiển nhiên không thích ứng kịp, cũng do là quá nhỏ tuổi, hỉ nộ đều lộ ra ngoài, căn bản không thể che giấu, mặt đỏ lên ngồi trên ghế vận khí cả nửa ngày, muốn tức giận mà lại không dám, muốn ẩn nhẫn thì lại thấy uất nghẹn.
Tần Kham rất có hứng thú nhìn thân vương điện hạ chơi trò biến sắc mặt, ánh mắt khẽ chuyển, lại vừa hay bắt gặp ánh mắt của Chu Kinh, khóe miệng Chu Kinh cong lên, thủng thẳng cầm chén trà lên uống, công phu dưỡng khí c lão đầu nhi này hiển nhiên cao hơn Tri Nhân Thân Vương không biết bao nhiêu cấp bậc, một phen đổi trắng thay đen nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh. Mắt nửa nhắm nửa mở miệng chẹp chẹp ra tiếng giống như đang thưởng mùi vị vô thượng trong chén trà, vẻ mặt phiêu miểu như sắp đắc đạo thăng tiên rồi.
Chu Kinh có thể bình an sống đến bảy mươi tuổi tất nhiên không phải kẻ ngốc, sứ đoàn Nhật Bản vào kinh triều cống tuy nói là việc trọng đại của quốc triều, nhưng Nhật Bản dù sao cũng chỉ là man di phiên quốc. Hắn không thể vì một vương tử Nhật Bản quăng tám sào không tới mà đắc tội với Quốc Công đương triều chạm tay có thể bỏng, là người bình thường đều biết nên đứng ở bên nào.
Không biết trong lòng giãy dụa mất bao lâu, Tri Nhân Thân Vương cuối cùng quyết định nhịn, hắn không quên lần này tới Đại Minh là mang theo sứ mệnh của hoàng thất Nhật Bản, vì sứ mệnh này. Hoàng thất có thể chịu đựng tất cả, thậm chí hy sinh tất cả.
" Ninh Quốc Công các hạ, hôm qua là ta quá càn rỡ, phiên quốc kém văn minh không hiểu lễ số, mạo phạm các hạ ngài, xin ngài nhận sự xin lỗi thành khẩn nhất của ta."
Nói xong Tri Nhân Thân Vương bỗng nhiên đứng lên, quỳ xuống với Tần Kham, dập đầu ba cái.
Tần Kham vốn muốn cho qua cái việc thất đức này, giống như sách giáo khoa Nhật Bản đời sau vừa không thừa nhận vừa không xin lỗi, có điều nếu Tri Nhân Thân Vương chịu nhục chịu trách nhiệm, Tần Kham đương nhiên cũng không phản đối.
" Thân vương điện hạ khách khí rồi, thôi, lễ vật của ngươi ta nhận, ừ, lời xin lỗi của ngươi ta cũng nhận, chúng ta coi như xong." Tần Kham sau khi ngoài cười nhưng trong không cười ứng phó mấy câu thì bỗng nhiên cầm chén trà lên uống một ngụm, sau đó đứng lên phất vạt áo, bộ dạng như muốn tiễn khách.
Tri Nhân Thân Vương thấy thế quýnh quá, hắn thiên tân vạn khổ nén giận, vừa quỳ lạy vừa tặng lễ, là muốn được bàn việc với vị quyền thần quyền thế thịnh nhất Đại Minh quốc này, nhưng trước mắt tiết tấu đã hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.
" Phiên thần thất lễ, xin Quốc Công các hạ đợi chút, hạ thần có việc muốn nhờ Quốc Công các hạ." Tri Nhân Thân Vương vội vàng khẩn cầu.
Tần Kham nhíu mày, ánh mắt bất giác liếc về phía Chu Kinh.
Chu Kinh dẫu sao cũng là lão bánh quẩy kinh nghiệm đầy mình, thấy thế vội vàng cười nói: "Hạ quan chính là Lễ bộ Thị Lang, chỉ hỏi mọi việc trong lễ nghi, những cái khác thì không tiện xen vào, hạ quan thấy đình đài thủy tạ tiền viện của Tần Công Gia rất lịch sự tao nhã, chẳng biết có thể cho hạ quan tham quan một phen hay không?"
Tần Kham ném ánh mắt thưởng thức về phía hắn, lão đầu nhi thật sự rất thức thời, nếu không phải thấy tuổi lão đã quá già, mắt thấy săp trí sĩ cáo lão, Tần Kham thật sự động tâm tư mời chào.
Lập tức lệnh cho quản gia trong phủ dẫn Chu Kinh tới tiền viện giả vờ giả vịt thưởng thức phong cảnh, trong tiền đường to như vậy chỉ còn hai người Tần Kham và Tri Nhân Thân Vương.