Tần Kham chậm rãi thưởng trà, cười nói: "Không biết thân vương điện hạ có chuyện gì muốn nhờ?"
Tri Nhân Thân Vương vất vả lắm mới có cơ hội mặt đối mặt nói chuyện với quyền quý Đại Minh quốc, tất nhiên sẽ không nói những lời vô nghĩa, vào thẳng chủ đề: "Tin là Quốc Công các hạ biết rồi, Nhật Bản ta trăm năm qua chiến loạn không ngớt, các đại danh ủng binh đấu đá lẫn nhau, nhiều năm liền chiến loạn khiến dân chúng lầm than, ảnh hưởng của hoàng thất yếu dần, lần này tiểu thần đến Đại Minh quốc triều cống, thứ nhất là để được thấy long nhân của Thiên Khả Hãn, cảm thụ thánh quang, thứ hai đại biểu cho hoàng thất Nhật Bản xin mẫu quốc trung thổ giúp đỡ, thỉnh cầu Đại Minh quốc nể mặt phiên quốc trăm năm, giúp đỡ hoàng thất Nhật Bản một lần. Kính nhờ các hạ!"
Tần Kham trong lòng than thầm, quả nhiên tới rồi.
" Nhật Bản quả thực là nước phiên thuộc của Đại Minh, từ những năm Hồng Vũ đã xác định là một trong mười lăm nước không chinh phạt, có điều thân vương điện hạ à, thứ g ta nói thẳng, Nhật Bản các ngươi từ sau thời Vĩnh Lạc đã không còn triều cống, đoạn tuyệt qua lại với Đại Minh ta trăm năm rồi, lần này phái sứ giả đến kinh vừa gặp mặt đã nhờ vả, không biết là quá thế lợi sao? Bình thường không thắp hương, nước tới trôn mới nhảy, Đại Minh ta vì sao phải giúp các ngươi ?"
Tiền đường không có ai khác, Tần Kham nói chuyện liền không khách khí, có một loại khí thế bức nhân.
Tri Nhân Thân Vương mặt hiện ra vẻ xấu hổ, nói: "Xin tha thứ cho sự bất kính của hoàng thất Nhật Bản, thất lễ rồi."
Tần Kham phất tay nói: "Những lời này ngươi nên nói với hoàng đế bệ hạ của chúng ta, ta chỉ là thần tử Đại Minh, không có tư cách nhận sự xin lỗi của ngươi, vả lại, cái gọi là' Xin giúp đỡ' của ngươi là muốn xin giúp đỡ cái gì?"
Tri Nhân Thân Vương cả người chấn động, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng nói: "Hạ thần muốn cầu Quốc Công các hạ khuyên Thiên Khả Hãn bệ hạ, bán... à không, ban thưởng cho hoàng thất Nhật Bản ta một ít hỏa khí hỏa dược, đao kiếm thuẫn giới, cùng với cho vay một trăm vạn quan tiền."
Tần Kham càng nghe mày càng nhíu chặt, hỏa khí, quân giới, mượn tiền, dã tâm của hoàng thất Nhật Bản cũng không nhỏ, ngay cả bản thân ngày tháng cũng khó sống mà không ngờ còn dám giở công phu sư tử ngoạm với Đại Minh mà không sợ bị cắt lưỡi, chắc là do hơn một trăm năm qua bị các đại danh trong nước khi dễ thảm quá, mấy thứ này nếu cho hoàng thất Nhật Bản, hoàng thất sẽ có hi vọng chấn hưng, nhưng ai biết được là Đại Minh liệu có nuôi ra một con sói mắt trắng hay không?"
Tần Kham lắc đầu nói: "Thân vương điện hạ, yêu cầu của ngươi rất không đơn giản, ngươi cảm thấy Đại Minh ta sẽ đáp ứng sao?"
Tri Nhân Thân Vương không biết lấy dũng khí từ đâu ra, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Kham, nói: "Quốc Công các hạ, hạ thần nhớ rõ Đại Minh quốc từ những năm Hồng Vũ khi định ra lễ chế thiên hạ đã có quy tắc, phàm là người phiên quốc hải ngoại, cứ mỗi ba năm sai sứ vào kinh sư triều cống hoàng đế, phiên quốc Triều Tiên lại một năm ba lượt thậm chí bốn lượt vào triều cống hoàng đế là vì sao? Chính là vì Đại Minh quốc đáp lễ rất hậu, mỗi một xe gạo của phiên quốc có thể đổi về một xe vàng bạc, cho nên các phiên quốc thấy được lậy, một năm mấy lần triều cống, mà Nhật Bản ta trăm năm qua vì hoàng thất thế yếu, ngày tháng gian nan, cho nên đoạn tuyệt triều cống, hiện giờ vất vả lắm mới khôi phục bang giao, chỉ hướng tới mẫu quốc đưa ra một chút yêu cầu, Quốc Công các hạ lại kiên quyết từ chối? Coi Triều Tiên như con cháu mình, mà đối đãi với Nhật Bản lại như con ghẻ, hạ thần xin hỏi Quốc Công các hạ, thế là cớ làm sao?"
Đối mặt với chất vấn của Tri Nhân Thân Vương, Tần Kham không khỏi nghẹn lời.
Những gì Tri Nhân Thân Vương vừa nói không sai, Đại Minh quả thực có Minh luật, tất cả nước phiên thuộc xung quanh cứ mỗi ba năm triều cống một lần, về phần cống phẩm triều cống có giá trị bao nhiêu, Đại Minh chưa bao giờ có quy định, dù sao những tiểu quốc chung quanh này cũng không giàu có, Đại Minh thân ở giữa, tựa như đại địa chủ tá điền được một đám bần nông tá điền vây quanh, lịch đại hoàng đế va các đại thần Đại Minh chịu ảnh hưởng của tư tưởng nho gia tất nhiên ngại yêu cầu giá trị của cống phẩm giống như thương nhân thế lợi.
Chính bởi vì Chính bởi vì sơ hở sĩ diện này mà bị các phiên quốc xung quanh tìm được lỗi hổng để chui vào, dẫn tới Đại Minh hơn một trăm năm qua phải ăn biết bao quả đắng. Triều Tiên chính là ví dụ rõ ràng.
Quy củ Mỗi ba năm triều cống một lần đến Triều Tiên lại đổi thành một năm triều cống ba lượt thậm chí bốn năm lượt, triều cống thường xuyên như vậy cũng không phải là quốc chủ Lý thị của Triều Tiên trung thành sùng kính với mẫu quốc, mà thật ra là thấy lợi để kiếm, mỗi khi sứ giả Triều Tiên vào kinh triều cống, biếu cho hoàng đế Đại Minh thường thường chỉ là một số vải gai vàng, một số dược liệu rẻ tiền đào được trong núi sâu, trừ những thứ đó ra thì chính là một số xử nữ tuổi trên ba mươi, phụ quốc phiên thần khách khí như vậy, triều đình Đại Minh thân là lễ nghi chi chi bang của Hoa Hạ trừ cả triều mừng phơi phới ra, tất nhiên là không thể để mất mặt mũi của mẫu quốc, thế là lễ vật đáp lễ không phải hoàng kim thì chính là bạc trắng, giá trị thường thường gấp mười lần thậm chí mấy chục lần mấy chục lần cống phẩm.
Triều Tiên Lần đầu tiên nếm được ngon ngọt ngây ra, quốc chủ Lý cuối cùng cũng phát hiện bên cạnh quốc gia mình không ngờ tồn tại một kẻ nhà giàu khẳng khái hào phóng như vậy, chỉ cần phái ra một đội sứ đoàn, đi qua đi lại đủ có thể kiếm được ngang với tổng thu nhập một năm của quốc khố Triều Tiên, mua bán có lời như vậy, không làm là thằng ngu.
Thế là bắt đầu từ năm Hồng Vũ, triều cống của Triều Tiên ban đầu từ một năm ba lượt, bốn lượt, thậm chí là năm lượt, một khi trong nước có thiên tai hay quốc chủ cần thêm tiền để tiêu. Chỉ cần thiếu tiền một cái là sứ đoàn triều cống liền chậm rãi tới Đại Minh. Ăn chơi rồi đóng đồ về, sau khi thường xuyên lặp lại như vậy mấy lần. Triều đình Đại Minh có khổ mà khó nói, có lòng muốn viết một bức quốc thư cho quốc chủ Triều Tiên, xin tên hàng xóm nghèo này thủ hạ lưu tình, dù sao lương thừa có đại địa chủ cũng không nhiều lắm, nhưng ngại mặt mũi của mẫu quốc, phong quốc thư này lấy đâu ra mặt mũi mà viết ra.
Bởi vậy có thể thấy được, truyền thống không biết xấu hổ của Triều Tiên đã tồn tại bao lâu rồi, không phải một sớm một chiều mà thành, đời sau có thể bốc phét thành vũ trụ là ra mình tạo ra, dẫn tới sự mắng chửi phẫn nộ của vô số quốc dân, kỳ thật năm trăm năm trước bọn họ đã có cái đức hạnh này rồi.
Tri Nhân Thân Vương rất không khách khí dưa Triều Tiên ra làm tài liệu phản diện, lại khiến trong lòng Tần Kham có chút xấu hổ.
Trong tay vững vàng bưng chén trà, ánh mắt lại rất bất thiện liếc Tri Nhân Thân Vương một cái.
Một quốc gia ngay cả thiên hoàng chết cũng không có tiền mai táng, không lo vùi đầu kiếm tiề cải thiện cuộc sống mà mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào Triều Tiên, Triều Tiên dù có bất kham như thế nào thì cũng quỳ liếm quốc triều hơn trăm năm, bất kể là tư lịch hay là tư thế quỳ liếm đều rất khiến người ta sung sướng, điểm này tiểu Nhật Bản ngươi có thể so sánh sao?