Sáng sớm Ngày hôm sau, phủ Ninh Quốc Công chật ních người đến chúc mừng. Ngay cả Báo Phòng cũng phái tới một vị tiểu hoạn quan, không chỉ mang đến một cái khóa vàng đủ để dẫn tới mưu tài hại mạng, còn tuyên một đạo ý chỉ của Chu Hậu Chiếu, ý chỉ rất trắng trợn, hiển nhiên là Chu Hậu Chiếu lâm thời ban ra, còn chưa trải qua sự trau chuốt của thái giám bỉnh bút, nguyên thoại là "Bảo phu nhân nhà ngươi an dưỡng cho tốt, ngày sau đứa bé ra đời, trẫm tất có hậu đãi."
Về phần lễ các đại thần và huân quý tới tặng thì rực rỡ muôn màu, hiếm quý vô cùng, phủ Quốc Công tự dưng cũng thành kiếm được một mớ tiền to, Tần Công Gia cao hứng cười toe tóe, lúc tâm tình đang vui, lập tức đặt nhũ danh cho đứa con tương lai của mình là "Vượng Tài", về sau dưới áp lực tóc tai bù xù chỉ muốn đập đầu vào cột nhà để can ngăn của Đỗ Yên, nhũ danh Vượng Tài đành bị bỏ đi.
" Đỗ gia có hậu rồi, ngô nữ tráng tai! Hức hức hức..." Đỗ Hoành lão lệ tung hoành, kích động tới không kềm chế được.
Mấy năm nay Đỗ Yên mãi không mang thai, không chỉ nàng ta phải chịu áp lực, nhạc phụ nhạc mẫu cũng có áp lực, mỗi lần thấy con rể là vừa có chút rụt rè xấu hổ, vừa khẩn trương, chỉ sợ ông con rể này một ngày nào đó bực mình yêu cầu trả hàng lấy lại tiền.
Không nhẹ không nặng gõ lên mặt bàn, Tần Kham tức giận lườm Đỗ Hoành một cái: "Thái Sơn đại nhân, trước tiên phải làm rõ vấn đề quyền sở hữu đứa bé đã, Yên nhi có bầu cũng là Tần gia ta có hậu đại, đứa nhỏ này sau khi xuất thế không phải mang họ Đỗ."
"..." Đỗ Hoành phớt lờ những chi tiết này, thản nhiên phất tay, nghĩ nghĩ rồi nói: "Từ hôm nay trở đi, lão phu và nhạc mẫu đại nhân của ngươi sẽ hạ mình tới ở phủ ngươi, ngươi đi phân phó cho hạ nhân, dọn dẹp sạch sẽ sương phòng tốt nhất phía đông nội viện cho lão phu, để tiện cho lão phu và phu nhân chiếu cố Yên nhi."
Nghe những lời hỗn trướng này, Tần Kham phát hiện những năm qua lập trường đối địch với bố vợ không phải f không có đạo lý, hơn nữa phần lớn thời gian là mình ở bên chính nghĩa.
" Ta đã nói từ lâu rồi, Yên nhi khẳng định có tướng vượng phu đa tử, khi nó còn nhỏ đã có thầy xem quẻ tính cho nó bảo vậy rồi." Da mặt của Đỗ vương thị hiển nhiên còn dầy hơn cả của Đỗ Hoành, Đỗ Yên mang thai đã thành sự thật, thổi phồng chém gió trở nên càng vững tâm hơn.
" Con rể à, Yên nhi đã có bầu rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi phải đối đãi với nó cho tốt, từ nay về sau tương kính như tân, không rời không bỏ." Lời nói của Đỗ vương thị rất có thâm ý, Tần Kham hiểu rõ thâm ý của bà ta, nói đơn giản thì từ hôm nay trở đi, sẽ có chấp nhận trả hàng đòi tiền, đương nhiên, lấy cũ đổi mới cũng không được.
Gia yến phủ Quốc Công, Đỗ Hoành cuối cùng say mèm, hai vợ chồng già cởi bỏ được tâm bệnh, cuộc đời này không còn gì phải nuối tiếc.
Lệnh cho hạ nhân đỡ nhạc phụ về sương phòng nghỉ tạm, Đỗ vương thị thì cùng với Đỗ Yên ở đầu bàn bên kia châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, vẻ mặt có chút lén lút, không lâu sau, Đỗ Yên đỏ mặt tới bên cạnh Tần Kham, nói nhỏ: "Tướng công, mẹ ta hỏi... Chúng ta làm sao mà có con, ta nói lúc trước có một lão bà bà hành y kê cho đơn thuốc, mẹ ta không tin, cứ muốn hỏi... hỏi về đời sống tình dục của chúng ta. Ái chà, tướng công chàng cũng biết đó,, cha mẹ ta đời này tiếc nuối nhất là không sinh được con trai để kế thừa hương khói của Đỗ gia, mấy năm nay cha mẹ ta sốt ruột lắm rồi, nếu không tranh thủ thời gian thì sợ là thực sự không còn hy vọng..."
Nói xong Đỗ Yên nhìn Tần Kham với ánh mắt đầy tội nghiệp, hiển nhiên muốn Tần Kham cho nhạc mẫu đại nhân một đáp án.
Tần Kham cười khổ, việc này thật sự là khó nói, người có công đương nhiên là Đường Tử Hòa, Đỗ vương thị hiện giờ đã gần bốn mươi tuổi, với cái tuổi này mà muốn có con nữa thì thật sự là không dễ, không thể mời Đường Tử Hòa tới xem cho Đỗ vương thị một lần được.
Có điều, hiện tại có cơ hội lừa nhạc phụ một vố thì cũng không thể bỏ qua được, trơ mắt nhìn nhạc phụ trúng chiêu là một loại phương thức để Tần Kham giải tỏa áp lực tâm lý, tuy rằng biến thái nhưng lại rất hiệu.
" Yên nhi, nàng tới nói với nhạc mẫu đại nhân, biện pháp mang thai kỳ thật rất đơn giản, mời đại phu cao minh tới kê phương thuốc là một, nhưng thường ngày vất vả cần cù cày cấy mới là quan trọng nhất, không cày cấy thì lấy đâu ra thu hoạch? Sáng trưa chiều ba lượt là không thể thiếu, ban đêm ít nhất còn phải thêm hai bữa khuya, tóm lại, hiện giờ là thời kì phi thường, chớ có coi nhạc phụ là người, mà phải coi là trâu, bắt cầy cấy cả ngày..."
Đỗ Yên nghe mà hai má đỏ rực, oán hận lườm Tần Kham một cái, xoay người xấu hổ nói lại với Đỗ Vương thị những lời vừa rồi.
Đỗ vương thị tuổi không nhỏ, cũng không còn gì mà phải ngượng, nghe vậy có chút có chút do dự, nhưng vừa nghĩ tới nghiệp lớn truyền thừa hương khói của Đỗ gia, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên một tia tàn nhẫn.
Mùa xuân nhẹ nhàng bước tới.
Tháng ba chính là lúc cỏ mọc chim bay, thời tiết mát mẻ, ngoài thành kinh sư chi chít người đi du xuân, công tử tiểu thư đại hộ nhân gia dẫn theo gia phó, bách tính bình thường thì cầm diều dẫn con, còn có các cống sinh Quốc Tử Giám mười đông niên chỉ vào sông đào bảo vệ thành đục ngầu mà ngâm thơ.
Ven sông đào bảo vệ thành ngoài cửa thành, một đám hán tử mặc trang phục màu đen lẳng lặng tỏa ra bờ sông, thỉnh thoảng lại nhấc chân đá du khách tiếp cận ra xa, bên bờ sông có một thảm cỏ xanh mượt, một đôi nam nữ đang ngồi đó, vẻ mặt có chút thích ý.
" Thuộc hạ Lúc trước được phái tới Ngô huyện Tô Châu đã trở lại, Đường Dần lúc còn nhỏ quả thật có một thân muội muội bị lạc, đến nay vẫn chưa rõ nơi hạ lạc, thuộc hạ của ta đã an bài ổn thỏa rồi, thân phận của nàng đã được sắp xếp, ngày sau cho dù có ngươi đi điều tra thì cũng sẽ không có bất kỳ một dấu vết gì." Tần Kham nhìn mặt sông, hạ thấp giọng nói.
Đường Tử Hòa cười cười: "Đa tạ Quốc Công đã chu toàn cho tiểu nữ tử, sau này tiểu nữ tử chính là Đường Tử Hòa, thân muội muội của Đường Dần, Đường Tử Hòa chào Tần Công Gia."
Nói xong Đường Tử Hòa không ngờ thật sự đứng lên, chân thành vái Tần Kham một cái, động tác rất có phong phạm của tiểu thư khuê các tiêu chuẩn.
Tần Kham bĩu môi, nữ nhân này quả thật là yêu nữ, diễn gì giống nấy.
" Đường Dần này phong lưu thành tính, hiện giờ hàng đêm túc liễu miên hoa, sống nhờ ở thanh lâu, ngươi không cần phải để ý tới hắn, ngày mai ta sai người mua một tòa nhà bốn gian cho ngươi ở thành bắc, lại bố trí quản gia phó dịch nha hoàn đầu bếp nữ, ngươi cứ an tâm mà sống, chi phí hằng ngày ta sẽ phái người đưa tới."
Mắt đẹp của Đường Tử Hòa mang theo một chút xuân ý, liếc Tần Kham một cái, cười nói: "Tần Công Gia muốn... nuôi tiểu nữ tử ở bên ngoài à?"
Mặt già của Tần Kham nóng lên, có một loại xấu hổ vì tâm tư bị người ta nhìn thấy, cho dù hắn thật sự là định như vậy.
" Không hy vọng ngươi thực sự an phận ở trong nhà, ta biết tính tình của ngươi không giống nữ nhi bình thường, ngươi là kỳ nữ tử từng trải qua đại sự kinh thiên động địa, bất kể say này ngươi hối hả ngược xuôi, ta chỉ hy vọng khi ngươi trở lại kinh sư có một chốn để đặt chân, nơi này gọi là 'nhà', ngươi... không thể cứ mãi cả đời làm bèo trôi được."