Vẻ mặt Đường Tử Hòa hiện lên vẻ thẫn thờ.
Chữ "nhà" này, bao nhiêu năm rồi chưa được nghe?
Sinh ra không biết tên họ, được Bạch Liên giáo thu dưỡng, đi theo trưởng lão trong giáo làm nghề y ở Thiên Tân, nàng ta từng cho rằng Bạch Liên giáo chính là nhà của nàng ta, về sau nàng ta phát hiện mình sai rồi, Bạch Liên giáo không hề coi nàng ta là người nhà, mà là một đối thủ đang từ từ phát triển, chỉ có phòng bị và kiêng kị, không có một tia ôn nhu.
Mấy năm nay vào Nam ra Bắc, từng giết quan, từng tạo phản, lúc thanh thế cực thịnh, mấy vạn hào kiệt cam tâm để nàng ta sử dụng, ba tỉnh mặc cho nàng ta rong ruổi tung hoành, nhưng nàng ta với thiếu một ngôi nhà.
"Nhà... ngươi nguyện ý cho ta một căn nhà?" Đường Tử Hòa thì thầm, nước mắt rơi như trân châu.
" Bách tính Tầm thường nghèo khổ cũng có thể có một túp lều, ngươi vì sao không thể có nhà?" Tần Kham cười, trong nụ cười giống như có mùi cỏ xanh, khiến nỗi lòng người ta trở nên bình tĩnh.
Đường Tử Hòa cúi đầu, lặng lẽ lau nước mặt, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên cười một tiếng rồi khi ngẩng đầu, khóe mắt đã không thấy lệ quang, ánh mắt lại có vài phần giảo hoạt.
"Ta thì nghe nói, nhà có nam nhân thì mới gọi là nhà.... Tần Công Gia có cần cấp cho tiểu nữ tử thêm một nam nhân vào nhà không?"
Tần Kham vội vàng chắp tay: "Tại hạ tuyệt đối sẽ không chối từ, hơn nữa tự đề cử mình."
Đường Tử Hòa cười to, tiếng cười như chuông bạc vang lên sông đào bảo vệ thành, mặt sông nhẹ nhàng lay động.
"Tiếp theo ngươi tính ở lại kinh sư hay là tiếp tục phiêu bạc?"
Đường Tử Hòa cười nói: "Chắc sẽ rời khỏi kinh sư, ta rất xa lạ đối với nơi này, nếu không phải lúc trước ngươi thân hãm tuyệt cảnh, ta sẽ không tới đây đâu. Hiện giờ khốn cảnh của ngươi đã dc giải, đối thủ đã trừ, ta tất nhiên sẽ đi."
Tần Kham trầm giọng nói: "Ngươi... Không thể ở lại à?"
Đường Tử Hòa nhìn hắn chăm chú, nói: "Tần Kham, ngươi biết ta là người như thế nào, cuộc đời này của ta chú định chỉ là bèo trôi, cuộc sống an nhàn không thích hợp với ta."
Tần Kham thở dài không nói gì.
Nàng ta chung quy vẫn không phải là người có thể an định, từng có quá khứ huy hàng, cũng có khúc mắc chưa giải, ngày tháng còn lại sao có thể thản nhiên sống trong một căn nhà cùng một nam nhân được?
Thấy bộ dạng mất mát của Tần Kham, Đường Tử Hòa trong lòng cảm động, gượng cười nói: "Nếu có một ngày, ngươi lại rơi vào tuyệt cảnh, hoặc là..."
" Hoặc là gì?"
Đường Tử Hòa nhìn hắn, chậm rãi nói: "Hoặc là một ngày nào đó. Hoàng đế không còn tín nhiệm ngươi nữa. Muốn dồn ngươi vào chỗ chết, ta sẽ trở về, thay giang sơn mới, đổi người có đức lên thay. Nó không nhất định cứ mãi của họ Chu, cũng có thể của họ..."
"Dừng." Tần Kham cắt ngang lời nàng, trán túa mồ hôi lạnh, ngẩn ra một lúc mới khôi phục bình thường, chỉ vào nàng ta cười khổ nói: "Ngươi quả thật là yêu nữ, bản thân tạo phản còn chưa đủ, còn muốn kéo ta xuống nước, lời này hôm nay khi ta chưa từng nghe qua, sau này đừng có nhắc tới nữa."
Đường Tử Hòa cười rất tiêu sái: "Tần Công Gia làm quan càng lớn thì gan lại càng nhỏ nhỉ?"
Đứng lên vỗ vỗ bụi đất, Đường Tử Hòa xoay người nhìn Tần Kham, nói: "Ngày mai ta sẽ rời kinh về Thiên Tân, sắp chia tay rồi... ngươi có gì muốn nói với ta không?"
"Cí."
" Ngươi nói đi."
Tần Kham nhìn sông đào bảo vệ thành đục ngầu, dựa vào lan can nhìn về phía xa, ánh mắt u buồn.
"Cám ơn ngươi đã giúp ta để phu nhân ta mang bầu."
" Công gia, cảng đông Thiên Tân tháng này lại có bốn chiếc cự hạm hai ngàn xúc gỗ xuống nước." Nghiêm Tung ngồi đoan chính trước mặt Tần Kham, trên mặt đầy vẻ vui sướng.
Tần Kham bộ dạng thản nhiên nói: "Trước mắt chiến hạm hai ngàn xúc gỗ của thủy sư Thiên Tân đã có mười chiếc, thuyền hạm về sau xuống nước toàn bộ là thương thuyền đi, hơn mười chiếc thương thuyền với chiếc chiếc chiến hạm hộ vệ, nhánh hạm đội này đủ để tung hoành thiên hạ rồi."
"Vâng." Nghiêm Tung chắp tay, trên mặt lại lộ ra vẻ ngượng nghịu: "Nhưng Công gia à, cảng đông Thiên Tân... hết tiền rồi."
Tần Kham ngẩn người: "hết rồi á?"
" Tiền vật liệu gỗ Liêu Đông, tiền nhân lực vận chuyển trên đường, tiền công cho hai ngàn công tượng đóng thuyền, còn có gần vạn điều động dân phu một ngày hai bữa cơm..." Nghiêm Tung nói xong ngẩng đầu nhìn Tần Kham: "Tóm lại, Thiên Tân không có tiền."
Tần Kham trầm tư một lúc, nói: "Cái này không khó, lúc trước sau khi Lưu Cẩn đền tội, từ trong khố phòng nhà hắn moi ra được mấy ngàn vạn lạng bạc tiền tham ô, chỗ bạc này khiến quốc khố phình to, có điều khi đó ta để lại tâm nhãn, mật lệnh cho Cẩm Y vệ dấu quan viên hình bộ, Đại Lý tự và Đô Sát viện từ trong gia sản giữ lại bốn trăm vạn lượng, bí mật bổ sung vào nội khố, để tương lai khi nào khẩn cấp thì dùng, hiện giờ xem ra, chỗ bạc này tới lúc dùng rồi, ngày mai ta sẽ bẩm tấu với bệ hạ, xin hắn từ nọi khố trích ra hai trăm vạn lượng cho Thiên Tân, Duy Trung, ngươi cứ an tâm tới Thiên Tân lo liệu đi, chuyện tiền nong ta lo."
Nghiêm Tung lập tức vẻ mặt sùng kính nhìn Tần Kham: "Công gia phòng ngừa chu đáo, tính toán không bỏ sót, hạ quan khâm phục vô cùng."
Tần Kham thờ ơ lắc đầu: "Ngươi không cần phải khoa trương như vậy, cho dù ta không giữ lại chỗ tiền này thì Thiên Tân cũng không thiếu tiền, quan bẩn trong triều đường quá nhiều, tùy tiện tìm một người xét nhà hắn một cái, tuyệt đối là bằng nửa năm thu nhập của quốc khố."
Chuyện tiền được giải quyết, Nghiêm Tung lại nhắc tới chuyện thứ hai.
" Hai vị sứ giả Đại Nội thị và Tế Xuyên thị của Nhật Bản muốn cầu kiến Công gia mà không được, thế là đưa bái thiếp tới cửa của hạ quan, xin hạ quan hỗ trợ dẫn kiến, Công gia nếu không muốn gặp họ thì hạ quan sẽ từ chối bọn họ."
Tần Kham cười nói: "Hai tên Nhật Bản này cũng biết luồn cúi nhỉ, chắc là bọn họ đã nói mục đích muốn gặp ta với ngươi rồi chứ?"
"Vâng, bọn họ muốn cầu Công gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đừng phái binh tới Nhật bản."
Tần Kham không nhẹ không nặng hừ một tiếng: "Phái binh tới Nhật Bản không phải là Đại Minh ta chủ động, mà là hoàng thất Nhật Bản chính thức đệ trình quốc thư với triều đình Đại Minh, việc này cầu ta có ích lợi gì?"
Nghiêm Tung nhìn Tần Kham, nghi hoặc nói: "Công gia phái binh vào hoàng cung Nhật Bản, hạ quan không hiểu, Công gia làm vậy là có ý gì?"
Tần Kham chậm rãi nói: "Nhật Bản nhìn thì khiêm cung. Kỳ thực là đất nước sài lang, phái binh tới Nhật Bản là bố cục của ta, trong vòng hai mươi năm thậm chí năm mươi năm, ta muốn khiến Nhật Bản chỉ lo nội đấu, không có cơ hội mà thở."
Nghiêm Tung càng nghi hoặc: "Chỉ phái năm trăm binh, chẳng lẽ có thể đạt được mục đích này?"
Tần Kham cười hắc hắc: "Năm thứ nhất chỉ phái năm trăm, năm thứ hai phái thêm một trăm.mỗi năm lại tăng thêm, kỳ thật không tính là bắt mắt, thiên hoàng Nhật Bản khổ nhiều năm như vậy, dưới tay vất vả lắm mới có ít binh lính nghe lệnh hắn, Thiên hoàng bệ hạ đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Có lẽ tới năm thứ hai sẽ chủ động yêu cầu chúng ta tăng binh đó."
" Nhưng chỗ binh tăng thêm này chỉ phòng thủ hoàng cung, có tác dụng gì với đại cục Nhật Bản...."
Nghiêm Tung chưa nói xong đã dừng lại, cả kinh nói: "Tam quốc loạn thế, Ngụy Thục Ngô tam hùng tranh bá! Công gia muốn dùng quân lực Đại Minh ta để chế hành chiến cuộc Nhật Bản?"