Tần Kham cười ha ha nói: "Không sai, tam quốc tranh bá gần trăm năm. Ngụy thục Ngô ba nước vì nhất thống thiên hạ mà chinh chiến mấy đời. Nuhwng cuối cùng người có được thiên hạ lại là Tư Mã thị, Duy Trung ngươi có thấy không, tình thế Nhật Bản trước mắt cũng có mấy vần giống Tam Quốc?"
Nghiêm Tung giật mình nói: "Tế Xuyên Thị và Đại Nội thì là thế lực lớn nhất Nhật Bản, địa vị Hoàng thất mặc dù tôn quý, nhưng thực lực gần như không có, chẳng trách Công gia từ chối gặp mặt sứ giả của hai vị đại danh, lại rất có thiện ý với thân vương hoàng thất, không chỉ phân phối hỏa khí, hơn nữa còn phái binh thủ vệ, thì ra là để giúp đỡ hoàng thất, chế hành Đại Nội và Tế Xuyên, ba bên kiềm chế nhau, chinh chiến với nhau, vô hình trung sẽ làm suy yếu quốc lực Nhật Bản."
Nghe Tần Kham nói về bố cục mưu tính với Nhật Bản, Nghiêm Tung càng nghe thần sắc càng nghiêm nghị, trán bỗng dưng lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt đầy kính sợ.
" Công gia diệu tính an thiên hạ, hạ quan khâm phục vô cùng... Có điều, Công gia, trước mắt đại thần trong triều tựa hồ không đồng ý phái binh tới Nhật Bản, nghe nói nội các Đại học sĩ Lương Trữ đã chuẩn bị cự tuyệt quốc thư của Nhật Bản."
Tần Kham cười nhạt: "Không lo, ta đã phân phó cho Cẩm Y vệ an bài rồi, tới ngày mai, bệ hạ sẽ gọi ta vào Báo Phòng thương nghị về việc của Nhật Bản, khi đó sẽ thấy kết quả."
Ngày hôm sau, Tần Kham quả nhiên dc tuyên vào Báo Phòng.
Trong chủ điện trống trải to rộng, đám trọng thần hai vị nội các Đại học sĩ, cùng với Lễ bộ thượng thư Trương Thăng, Đô Sát viện Hữu Đô ngự sử Đồ Dung đã ngồi trong điện.
Chu Hậu Chiếu hôm nay ngồi khá đoan trang, hắn ngồi xếp bằng trên lót mềm màu vàng, thân trên thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn ở bụng dưới, tay phải đặt trong tay trái, hai ngón cái chĩa lên trên, chính là "Pháp ấn Thiền định" trong phật gia, mấy vị lão thần nhìn thấy vậy, khóe mắt giật giật.
Thì ra gần đây Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên sinh ra hứng thú với Phật học, thường ở trong Báo Phòng tổ chức các loại cúng bái hành lễ, còn hạ lệnh cho các cao tăng của Tăng Lục ti từng tốp vào Báo Phòng. Tuyên dương Phật pháp cho hắn, giảng kinh tung đạo, trong Báo Phòng ngày đêm vang vọng các loại phật âm phạm xướng, hành cung của hoàng đế lại cứ như là Lôi Âm tự của Tây Thiên Như Lai.
Không chỉ như vậy, Chu Hậu Chiếu không biết khi nằm mơ bị vị lão hòa thượng thiếu tâm nhãn nào làm phép, không ngờ tự xưng là "Đại khánh pháp vương tây giác đạo viên minh tự tại đại định phong thịnh phật"", một mình đóng cửa lại tự tiêu khiển thì chẳng sao, nhưng vị thiếu niên thiên tử này chơi quá lố, không ngờ đóng ở phật hiệu tự đặt này ở lạc khoản tấu chương, thế là người phê duyệt quốc chính từ hoàng đế đổi thành hòa thượng, khiến cả triều khiếp sợ, cho rằng trong cung xuất hiện yêu nghiệt mê hoặc hoàng thượng đương triều, không lớn không nhỏ tạo thành một trường phong ba.
Hiện tại mọi người thấy bộ dạng này của Chu Hậu Chiếu, tất cả lão thần tức giận đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, Đồ Dung tính tình nóng nẩy nhất dẫn đầu, chỉ vào Chu Hậu Chiếu bảo tướng trang nghiêm mà trách mắng.
Chu Hậu Chiếu cũng rất giống cao tăng đắc đạo, thấy thế không hề tức giận, rất là bình tĩnh tiếp tục cao tọa, "Thiền định pháp ấn" Trong tay không biết từ khi nào lặng lẽ thay đổi đa dạng, tay phải che đầu gối, ngón tay chỉ đất, chính là "Hàng ma pháp ấn" của phật gia chính tông.
Dương Đình Hòa có đọc lướt qua Phật học tất nhiên không xa lạ gì với thủ ấn này, thế là Dương Đình Hòa bạo phát.
Ninh Quốc Công Tần Kham vào lúc cả điện đang khẩu tru bút phạt này từ từ bước vào chủ điện Báo Phòng.
Khi Tần Kham vào điện Chu Hậu Chiếu đang bị mắng thật sự rất thảm.
Hoàng đế tất nhiên là thân phận tôn quý, nhưng hoàng đế Đại Minh thì khác, bọn họ không được sống một cách vô pháp vô thiên, đại thần Minh triều quá cường thế, Vĩnh Lạc hoàng đế cả đời kiền cương độc đoán, một hôm nào đó không biết có phải là đầu óc có vấn đề hay không, tự dưng đi thiết lập chức "Đại học sĩ", vốn chỉ là định tìm mấy thằng thư ký cho mình, nhưng nào ngờ lại thành bóp cổ hậu đại.
Chu Hậu Chiếu đang bị Dương Đình Hòa và Lương Trữ trách cứ cho mặt xám mày tro, đỉnh đầu dính đầy nước miếng, tròng mắt đảo quanh, cơn tức của Dương Đình Hòa không nhỏ, là đế sư, hắn hoàn toàn có tư cách lớn tiếng răn dạy Chu Hậu Chiếu, hơn nữa Chu Hậu Chiếu không thể cãi lại, Đại Minh chủ trương dùng "Nhân hiếu" trị thiên hạ, mạo phạm sư trưởng xem như là đại nghịch bất đạo, hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Lúc Sắc mặt đang dần dần xanh mét, Chu Hậu Chiếu thấy Tần Kham vào điện, không khỏi hai mắt sáng ngời, phất tay với hắn như nông nô gặp được giải phóng quân: "Người đâu, ban thưởng ngôi, phụng trà."
Trong điện Dương Đình Hòa đang khuyên răn nước miếng tung tóe, nói đang hăng bỗng nhiên bị người ta cắt ngang th khó tránh khỏi khó chịu, quay đầu thấy là Tần Kham, sắc mặt Dương Đình Hòa đình trệ, tuy rằng không tiện phát tác nhưng vẫn liềm Tần Kham mấy cái.
Lương Trữ thấy Tần Kham thì càng không hoà nhã, chẳng buồn chào hỏi, lỗ mũi hừ mạnh một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác, hiển nhiên coi Tần Kham thành không khí.
Tần Kham cười khổ, rất không tự nhiên day day mũi, sau khi hành lễ quân thần với Chu Hậu Chiếu, rất khúm núm ngồi xuống, sau đó bất cẩu ngôn tiếu nhìn thẳng về phía trước.
Chu Hậu Chiếu thì không chịu buông tha cho hắn, người nghiêng nghiêng, hạ thấp giọng nói: "ngươi sao giờ mới tới, trẫm sắp bị bọn họ mắng chết rồi."
Tần Kham đành phải nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ lại gây ra chuyện gì?"
"Chỉ kết hàng ma thủ ấn với bọn họ thôi mà, mấy lão già này cứ chuyện bé xé ra to." Chu Hậu Chiếu oán hận nói.
Tần Kham không lên tiếng, trong lòng thì thầm đưa ra quyết định, nếu nhi tử tương lai của mình cũng có đức hạnh như Chu Hậu Chiếu, nhất định sẽ đánh cho nó tàn phế, hắn không ngại nuôi báo cô nhi tử cả đời.
Dương Đình Hòa hiện giờ đã cải thiện quan hệ với Tần Kham, đương nhiên, Không thể phủ nhận loại cải thiện này có nguyên nhân rất lớn là vì lo Tần Kham đã nắm được thóp mình, chuyện lúc trước nhận hối lộ của Ninh vương, cho dù Tần Kham chỉ lên trời thề thốt là đã tiêu hủy chứng cớ sạch sẽ, nhưng nhân phẩm của cái tên Tần Kham này... Dù sao Dương Đình Hòa vẫn rất không tin tưởng Tần Kham, cho nên vẫn rất kiêng kị Tần Kham, bởi vì kiêng kị, quan hệ của hai người thoạt nhìn thì êm đẹp, có lẽ ngay cả bản thân Dương Đình Hòa cũng chưa phát hiện, hắn đã dần dần thành đồng đảng của Tần Kham. Trong rất nhiều chuyện Triều chính thái độ đã bất tri bất giác nghiêng về phía Tần Kham.
Thấy trong điện không ai lên tiếng, Dương Đình Hòa ho khan hai tiếng: "Ninh Quốc Công. Hôm nay bệ hạ tuyên chúng ta vào cung là để thương nghị có chấp nhận lời cầu xin của sứ thần Nhật Bản, phái binh tới đóng ở bổn hoàng Nhật Bản hay không?"
Tần Kham chậm rãi nói: "Các vị đều là lão thành mưu quốc, quốc chi trọng khí, huống hồ huân quý theo lệ thì không thể tham dự triều chính, Tần mỗ không tiện nhiều lời."
Dương Đình Hòa cười nói: "Huân quý quả thật không thể tham dự triều chính, có điều việc này là ngoại lệ, dù sao cục diện hiện giờ có thể nói hoàn toàn là do thủy sư Thiên Tân dẫn tới. Mà thiên hạ đều biết thủy sư Thiên Tân không thuộc bất kỳ Đô Ti nha môn nào, chỉ nghe lệnh trực tiếp của bệ hạ, do Ninh Quốc Công ngươi chỉ huy cụ thể, việc này bất kể là nói như thế nào thì cũng không thể thoát được quan hệ với ngươi. Cho nên bệ hạ và đám lão phu đều muốn mời ngươi tới."