" Tần Khang, chúng ta phải nói chuyện."
Là trưởng tử tương lai sẽ kế thừa tước vị của mình, Tần Kham cảm thấy cảm thấy phải dạy nó làm thế nào để thích ứng với thân phận của mình, cái thứ thân phận này hư vô mờ mịt, không nhìn thấy cũng không sờ được, nhưng thư phòng của phủ Quốc Công thì lại sờ được, hơn nữa đều dùng bạc trắng bóng để dựng lên, tương lai Tần tiểu công gia có thể coi thân phận như mây bay, nhưng tuyệt đối không thể coi bạc như mây bay, cho nên khi tỷ tỷ phóng hỏa, tiểu công gia tương lai nên tận hết khả năng bóp chết ngay trong nôi, chứ không phải là ngồi trong sân nhà khoanh tay trước ngực ngẫm nghĩ về nhân sinh.
Tần Khang ưỡn ngực, khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ ngưng trọng của người lớn, giống như mình và cha đang thương nghị một việc đại sự quyết định sự hưng vong của thiên hạ.
" Cha, ngươi nói đi."
" Ngươi là trưởng tử trong nhà, trong nhà này, trừ ta ra thì ngươi là lớn nhất."
Tần Khang trợn tròn mắt.
Tần Kham đành phải sửa lại: ".... Đương nhiên, mẹ ngươi và Nhị nương cũng lớn hơn ngươi."
Hạ quyết tâm, Tần Kham lại sửa: "Tương lai có lẽ còn có một vị tam nương, nàng ta cũng sẽ lớn hơn ngươi."
Tam nương tất nhiên là Đường Tử Hòa, năm năm trước, Đường Tử Hòa mang theo vẻ mặt phong trần, mệt mỏi trở lại kinh sư, vừa thấy Tần Kham liền nhào vào trong lòng hắn, chỉ nói một câu "Ta mệt rồi", sau đó không ngờ ngủ trong lòng hắn, Tần Kham ôm nàng ta tới ngoại trạch đã bố trí từ trước, từ đó về sau Đường Tử Hòa liền sống ở ngoại trạch này, chưa hề rời khỏi kinh sư.
Mấy năm trôi qua, Đường Tử Hòa chung quy không bước vào Tần gia một bước, nàng ta nói nàng ta không muốn khiến Đỗ Yên thương tâm, lại càng không muốn vì tranh sự sủng ái của trượng phu mà xung đột với Đỗ Yên. Đường Tử Hòa vĩnh viễn là kiêu ngạo, nàng ta học được chi đạo quyền mưu trị thế kinh thiên vĩ địa, khinh thường việc tranh giành sủng nhục trong nhà.
Khóe miệng Tần Khang lại cong lên, lãnh khốc nói: "mẹ từng nói, còn có một vị nữ nhi của bộ lạc Đóa Nhan thảo nguyên, năm đó thiếu chút nữa bị mẹ một đao chém cho ngã ngựa."
Sắc mặt Tần Kham có chút khó coi.
Đỗ Yên và Tháp Na của Đóa Nhan bộ quả thật có chuyện không hợp nhau, nhưng cái gọi là một đao chém Tháp Na ngã ngựa hiển nhiên là vớ vẩn, rõ ràng là tự dát vàng lên mặt mình.
Tháp Na sau khi trở lại thảo nguyên không thể không nghe theo lời nói của Tần Kham, thuyết phục cha của nàng ta f Hoa Đương Khả Hãn cho phép Hán Mông thông hôn, đương nhiên, Kết quả không ngoài dự kiến. Hoa Đương xỉ vả vào mặt nữ nhi rồi ngửa mặt lên trời gầm lên người Hán quá âm hiểm, trường sinh thiên vĩ đại và vạn năng tất sẽ không cho hắn phát tài vân vân. Tháp Na thì vẫn một lòng một dạ chống đối với Hoa Đương. Cô nương này tâm địa rất đơn thuần. Da mặt cũng quá mỏng, nàng ta cho rằng nếu về thảo nguyên thì không thể cô phụ ý nguyện của Tần Kham, người Hán có nham hiểm cỡ nào thì Chung quy cũng là vì để bộ lạc Đóa Nhan có thể sống sót tốt hơn trong kẽ hở của Minh đình và Thát Đát, còn tốt hơn bộ lạc Thát Đát thường xuyên tập kết đại quân đánh đánh giết giết Đóa Nhan, nếu đem so sánh, biện pháp thông hôn Hán Mông Minh đình đưa ra còn ôn hòa hơn.
Tháp Na ở thảo nguyên đợi chừng bốn năm, trong bốn năm này, Tháp Na mỗi ngày quấn quít lấy Hoa Đương, ý đồ thuyết phục hắn, chỉ tiếc Hoa Đương không đơn thuần như Tháp Na, hắn liếc một cái f nhìn thấu âm mưu của Tần Kham, Hoa Đương Khả Hãn luôn kiêu ngạo vì huyết thống Mông Cổ nói thế nào cũng không thể chấp nhận được việc bộ lạc của mình trở thành bộ lạc tạp giao hán không ra Hán Mông không ra Mông, tạng ngao thuần huyết bỗng nhiên biến thành chó nhà chỉ biết lăn lộn lè lưỡi, Hoa Đương Khả Hãn cảm thấy mình sẽ mệt tới chết mất.
Cha con hai người đều cố chấp, chuyện Hán Mông thông hôn cứ như vậy giằng co. Cuối cùng có một lần, Tháp Na và Hoa Đương cãi nhau, Hoa Đương giận tím mặt, dứt khoát phái người đóng gói Tháp Na gửi về kinh sư, Tần Kham cho rằng nhạc phụ đại nhân Mông Cổ tặng quà năm mới cho hắn, khi hứng trí bừng bừng mở quà, khoái đệ tiểu ca đưa lên phong thư của Hoa Đương, trong thứ nói với Tần Kham, nữ nhi đã gả ra ngoài thì giống như nước hắt khỏi bát, đổ rồi thì khó hốt, sau này đừng có duổi nàng ta về thảo nguyên nữa.
Tháp Na trở về kinh sư, không hợp với Đỗ Yên, vừa hay Đường Tử Hòa cũng trở về kinh sư, sau khi nhìn thấy Tháp Na không biết tại sao lại cảm thấy hợp tính với nàng ta, thế là nhị nữ ở lại ngoại trách, ở đó sống đã bốn năm năm.
Tần Khang tuổi còn nhỏ, hiển nhiên không hiểu lắm tình hình phong lưu của cha, tay nhỏ rất nghiêm túc xòe ra: "Cha, mẹ, Nhị nương, Tam nương lại thêm Mông Cổ tứ nương nữa."
Nhìn xoáy vào Tần Kham, ánh mắt lãnh khốc của Tần Khang mang theo mấy phần chứng thực: "Người Mông Cổ kia có thể gọi nàng ta là tứ nương chứ?"
Tần Kham không nói gì gật đầu.
Sau đó Tần Khang cũng gật đầu, vẫn là ngữ khí lãnh khốc trước sau như một: "Trong nhà có năm người lớn hơn ta, cha vì sao không tìm họ nói chuyện mà lại đi tìm người nhỏ tuổi nhất là ta."
Nói xong thở dài: "Ngay cả cha cũng cảm thấy bóp hồng mềm rất sướng à?"
Tần lão công gia không thể bình tĩnh được nữa, hắn bỗng nhiên cảm thấy giáo dục tiểu hài tử không thểquá văn minh, bạo lực thích hợp là cần thiết.
Tét đít đốp một cái, Tần Kham rất thoải mái, không thể không nói, bóp hồng mềm quả thật rất sung sướng.
Tần Khang mặt đỏ lên, bộ dạng giận mà không dám nói gì.
" Biết cha ngươi có tước vị gì không?" Tần Kham nghiêm mặt nói.
Tần Khang nén giận gật đầu: "Khâm phong Ninh Quốc Công, thế tập võng thế."
" Thế tập võng thế là có ý gì biết không?"
" Cha chết thì tước vị thuộc về
ta, đời đời con cháu truyền xuống."
Tần Kham trong lòng vui lắng, lại thưởng cho hắn một cái tét đít.
"Nói rất đúng, có điều ta nghe không thoải mái lắm." Tần Kham phớt lờ bộ dạng đáng thương nước mắt lưng tròng của nhi tử, chậm rãi nói: "Rất nhiều nam sau, ngươi chính là chủ nhân của tòa phủ Quốc Công này, ngươi nghĩ đi, nếu có người đốt nhà ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Tần Khang dần dần hiểu ra, phẫn nộ xiết chặt quyền đầu: "Ta nên đánh tỷ tỷ một trận."
Bốp!
Lại một cái tét nữa!
"Sai rồi, người bình thường đều sẽ lựa chọn dập tắt lửa trước rồi mới đánh người, có điều tình huống của ngươi có chút đặc thù, nếu để ta biết ngươi khi dễ tỷ tỷ, ngươi sẽ bị cha ngươi tự tay đánh chết." Đầy yêu thương xoa xoa đầu Tần Khang, Tần Kham vẻ mặt ôn hoà nhưng sau nụ cười cất giấu mấy phần sát khí lành lạnh: "Thằng nhóc, còn không mau đi tìm tỷ tỷ ngươi đi."
Sự nghiệp Giáo dục rất nặng nề mà lâu dài, Tần Kham hiện tại cảm thấy giáo dục nhi tử so với ứng phó với các quan văn trên triều đường còn mệt hơn, hơn nữa hiệu quả rất thấp.
Huống chi Tần gia còn có một nữ Hỗn Thế Ma Vương luận về gây họa, luận về gây chuyện thì không kém gì Tần Khang, đó là Tần Nhạc.
Bởi vì hành động kpj thời, kế hoạch phóng hỏa đốt thư phòng cho hả giận của Tần Nhạc đã bị dập tắt trong trứng nước, Tần Kham trong cơn giận dữ xách nữ nhi đến tiền đường phạt quỳ, Tần Khang thì vui sướng khi người khác gặp họa đi theo sau, mới mắng được hai câu, Tần Nhạc đã ủy khuất rơi nước mắt, Kim Liễu nghe tin chạy tới cũng đau lòng lệ chứa chan, hai mẹ con ôm đầu khóc rống như tiếng than đỗ quyên, cho dù rất hiểu kỹ xảo đã dùng gần mười năm này của Tần Nhạc, nhưng Tần Kham vẫn không nỡ phạt nó.
Hai đời làm người, Tần Kham đều không xuống tay nặng được với nữ nhân, hắn luôn mềm lòng với nữ nhân.
Phủ Quốc Công Gà bay chó sủa vừa khôi phục bình tĩnh, quản gia đến bẩm, người gửi thiếp cầu kiến.
Người Cầu kiến Tần Kham khá xa lạ, võ tướng sau khi Chu Hậu Chiếu thân chinh Thát Đát dẫn về, tân nhiệm phó sứ chọn phi Giang Bân.
Tần Kham chỉ do dự một tức thời gian rồi liền lập tức quyết định gặp hắn.
Cái khác không nói, danh mục quà tặng Giang tướng quân gửi theo kèm với bái thiếp rất là nặng, Tần Kham không có thù với bạc, không chỉ không có thù, ngược lại còn coi như thân nhân, chặn thân nhân ở ngoài cửa là vô cùng bất lịch sự.
Khi Giang Bân vào Tần phủ thái độ rất cung khiêm, trên mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười ôn hòa như gió xuân, trong ánh mắt có vài phần phong độ mà chỉ nho thần nhã sĩ mới có, chỉ có khi đi đường khí phái long hành hổ bộ mới nhìn ra được người này là võ tướng cửu chinh sa trường giết người như ma.
Vào tiền đường, Giang Bân lập tức qufy một gối trước Tần Kham, cúi đầu cung kính nói: "Mạt tướng du kích tướng quân Tuyên phủ, khâm phong phó sứ chọn phi Giang Bân, bái kiến Tần Công Gia."
Tần Kham cười nói: "Mời Giang tướng quân ngồi, Người đâu, phụng trà."
Giang Bân liền nói không dám, sau khi khiêm nhượng vài câu, thuận thế chọn ghế bên trái rồi ngồi xuống.
Quan trường vĩnh viễn không thể thiếu những lời hàn huyên khách sáo, hai người sau khi nói mấy câu vo nghĩa, dần dần đi vào chính đề.
" Tần Công Gia, chọn phi là việc trọng đại của Đại Minh ta, hiện giờ thánh chỉ của bệ hạ đã do thông chính ti ban hành thiên hạ, Lễ bộ mao thượng thư sự vụ rất nhiều, việc chọn phi chỉ sợ cuối cùng vẫn treo trên người Tần Công Gia và mạt tướng, mạt tướng vốn là quân nhân, chỉ giỏi đao kiếm giết người, chỉ không giỏi phẩm hương đoạn ngọc, tân phi của bệ hạ chọn hay bỏ thế nào, mạt tướng xin để Công gia làm chủ, sai đâu đánh đó."
Mặt già của Tần Kham nhanh chóng sầm xuống.
Tuy có hiềm nghi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng Tần Kham vẫn nghe ra lời này không ổn, cái gì "Phẩm hương đoạn ngọc", nói hay một chút thì giống như là xử nam chưa từng đi kỹ viện thỉnh giáo khách làng chơi già dặn cửu lịch phong nguyệt, ngươi không giỏi phẩm hương đoạn ngọc thì chẳng lẽ ta hiểu à?
Ngoài cười nhưng trong không cười khẽ động khóe miệng mấy cái, Tần Kham từ tốn nói: "Giang tướng quân vừa vào kinh sư đã rất được đế sủng, được bệ hạ khâm định làm phó sứ chọn phi, chắc là phải giỏi việc này lắm, tướng quân cớ sao lại cứ khiêm tốn?"
Giang Bân cho dù là kẻ ngốc cũng nghe ra ý bất mãn trong lời nói của Tần Kham, thế là sợ tới mức vội vàng đứng dậy quì một gối nói: "Mạt tướng lỡ lời, tội đáng chết vạn lần, mạt tướng chỉ là vũ phu thô bỉ biên trấn, không hiểu lễ số quy củ, xin Công gia thứ tội."
Thấy bộ dạng kinh sợ của Giang Bân, thần sắc Tần Kham hơi hòa hoãn lại, suy tư một lát rồi nói: "Con nối dòng của Thiên gia là đại sự, bệ hạ đăng cơ đã mười bốn năm mà không có hậu đại, lòng dân thiên hạ khó yên, lần này bệ hạ cuối cùng cũng chịu chọn phi, cơ hội hiếm có, ngươi và ta đều là phó sứ chọn phi, phải tận tâm tận sức, chọn ra nữ tử đoan trang tài đức vẹn toàn, giành được ân sủng của bệ hạ, sinh con nối dòng cho thiên gia."
Nói nhiều ắt hớ, Giang Bân không dám nhiều lời, chỉ liên tiếp gật đầu vâng dạ.
Liếc mắt nhìn hắn, Tần Kham nói tiếp: "Thánh chỉ chọn phi đã hạ, qua mấy ngày nữa nữ quyến trong nhà kinh quan và quan viên địa phương Bắc Trực Đãi sẽ tụ tập đông đủ, đối với ngoại thần như ngươi và ta mà nói, chọn phi cho bệ hạ chung quy chỉ là lướt qua, người thật sự tuyển chọn phi tử là thái giám trong cung, chừng mực trong đó như thế nào, đến lúc đó hỏi các công công trong cung cho được, tướng quân lấy việc này ra hỏi ta, ta cũng không thể ứng đối."