Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 820 - Chương 703: Mạch Nước Ngầm Chọn Phi (Hạ)

Chương 703: Mạch nước ngầm chọn phi (hạ)

Đối với thái độ chọn phi của Chu Hậu Chiếu, sự ứng đối của Tần Kham vẫn có chút tiêu cực.

Hơi hướm thời đại như vậy, hắn cũng không phản đối nam nhân cưới thêm mấy nữ tử, trên thực tế bản thân hắn và năm sáu nữ nhân cũng dây dưa mười mấy năm, nhưng tất cả những điều này đều thành lập trên cơ sở yêu thương lẫn nhau, nếu nam nữ ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp mà đã tác hợp thành một đôi đưa vào động phòng, hơn nữa mục đích là để sinh sản, loại chuyện này trong lòng Tần Kham vẫn rất không đồng ý, cho nên sau khi thánh chỉ chọn phi được gửi xuống, Tần Kham vẫn luôn tiêu cực lười biếng.

Cho dù đồng tình với Chu Hậu Chiếu, nhưng hiện tại Giang Bân chủ động tìm tới cửa, Tần Kham tự biết không thể làm cho có lệ được nữa.

Hai người tán gẫu việc chọn phi, nói đi nói lại treo trên miệng vẫn là đề tài "Con nối dòng của Thiên gia", tất cả chuyện đều gắn chặt vào đây, Tần Kham nói một lát liền cảm thấy hứng thú rã rời, ngáp dài một cái.

Tâm tư của Giang Bân rất linh hoạt, căn bản không giống như là vũ phu biên trấn thô bỉ, ngược lại giống chim sẻ già đã lăn lộn trong đường cả nửa đời người, thấy bộ dạng không có hứng thú của Tần Kham, Giang Bân rất hợp thời di dời đề tài.

" Hôm nay mạo muội bái phỏng Công gia, chọn phi chỉ là cái cớ, mạt tướng chuyến này đến để làm quen, được bệ hạ ân sủng, triệu mạt tướng tùy thị thánh giá, có điều mạt tướng ở kinh sư không hề có nhân mạch, nghe nói Tần Công Gia văn võ song toàn, tài đức vẹn toàn, từ Sùng Minh kháng Oa đến chỉnh nghiêm Đông Hán, còn cả ở Thiên Tân tiêu diệt Bạch Liên, huyết chiến sông Liêu. Từng sự tích anh dũng truyền khắp thiên hạ, cổ vũ ngàn vạn tướng sĩ Đại Minh, mạt tướng bất tài, luôn lấy Công gia làm gương, hôm nay đặc biệt đến bái phỏng, ngày sau Công gia có gì sai phái, mạt tướng nguyện vượt lửa quá sông."

Một phen vỗ đít làm Tần Kham lâng lâng, biết rõ lời nói của Giang Bân chẳng chân thành hơn rắm ngựa, nhưng Tần Kham vv không nhịn được lộ ra nụ cười hưởng thụ.

Sự thật chứng minh Giang Bân không nói dối, hắn quả nhiên là lấy cớ tới thương nghị việc chọn phi để đến phủ Quốc Công gặp Tần Kham, nghị sự là giả, vuốt mông ngựa mới là thật, là địa đầu xà và nhất bá hung danh hiển hách kinh sư, vào kinh sư không cúi chào bến tàu Tần Kham này ngày sau rất khso sống, Giang Bân hiển nhiên là người thông minh. Hơn nữa là người thông minh rất có lòng tiến tới.

Sau khi nói mấy câu chuyện phiếm, Giang Bân rất có nhãn lực cáo từ, nể mặt lễ vật của người ta, Tần Kham rất nể tình tiễn tới cửa tiền đường, lưu luyến không rời phất tay chào.

Nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ của Giang Bân, khóe miệng Tần Kham cong len.

Gian thần tiếng tăm lừng lẫy thời Chính Đức trong Lịch sử cuối cùng cũng vào kinh rồi, hắn... liệu có dấy lên được sóng gió như thế nào trong lịch sử đã bất đồng này?

Làm người có lòng tiến tới là tốt. Nhưng tiến tới quá lại khó tránh khỏi phong mang tất lộ, trong cái kinh sư biến hoá kỳ lạ này, một người phong mang quá thịnh luôn sẽ khiến rất nhiều người không thoải mái.

Rất nhiều nhân vật thiên tài thiếu niên đắc chí lúc ban đầu đều phong mang tất lộ, cái này thuộc về tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, mỗi một phong mang đều tỏa ra vụ đạo độc đáo như ánh mặt trời, đáng tiếc sự thật tàn khốc thích sắc điệu âm u. Sau khi bị sự thật đè lên mặt đất tát cho điên cuồng vô số cái, người mặt mũi bầm dập cuối cùng cũng minh bạch mình trước kia nực cười cỡ nào, thế là phong mang dần dần mất đi, không tiến thủ mới thành tín điều của nhân sinh.

Khắp triều đường kinh sư, toàn bộ đều là loại người không có chí tiến thủ này, đương nhiên, cứ cách mỗi ba năm luôn có một đám tiến sĩ tân khoa chí đắc ý mãn khiếu ngạo triều đường. Đáng tiếc thường thường không ngoài ba tháng, nhưng tiến sĩ chí đắc ý mãn này sẽ bị một cước đá vào Hàn Lâm viện, người không d tư cách vào Hàn Lâm viện còn thảm hại hơn, phân đến quan phủ địa phương làm thôi quan chiếu ma, thường thường sẽ cả đời bị đóng ở vị trí này không thể động đậy.

Những người này không ngu, bọn họ chỉ quá ngây thơ mà thôi.

Sau hai ngày, Giang Bân cũng phạm phải một chuyện ngây thơ.

Hắn lại bái phỏng Tần Kham. Lần này hắn mang theo một vị mỹ nữ, một vị mỹ nữ còn xinh đẹp hơn thiên tiên.

Tần Kham mặt tối như đáy nồi, hắn hiện tại mới biết, người này lần trước nói bản thân hắn là vũ phu thô bỉ không hiểu lễ số quy củ, đáng chết không ngờ là thật, căn bản không hề khiêm tốn, thật sự moi tim đào phế ra để biểu lộ chân tình.

mặt mũi dáng người đều không tồi, chỉ tiếc nữ nhân này quá yêu diễm, Tần Kham chỉ liếc một cái liền nhìn ra nữ nhân này từ trong xương tủy đã lộ ra vị đạo quyến rũ phong tao, ngả ngớn không giống nữ tử đàng hoàng.

Thần sắc Giang Bân rất kính cẩn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vẻ mặt Tần Kham, thấy Tần Kham nheo mắt lại, Giang Bân vội vàng cười nói: "Nàng này chính là hòn ngọc quý trên tay thôi quan Vương Giám phủ Thuận Đức Bắc Trực Đãi, năm nay vừa tròn mười tám, bất kể xuất thân, dung mạo hay là đức tài phẩm hạnh đều là tốt nhất, không biết ý Công gia như thế nào?"

Tần Kham buồn cười lắm, cái gọi là xuất thân thôi quan phủ Thuận Đức là thật hay giả trước tiên không nói, nữ tử này bộ dạng quyến rũ lăng loàng, khi vừa vào cửa còn nháy mắt với hắn, khiến Tần Kham có một loại ảo giác như vào kỹ viện uống hoa tửu, bộ dáng này nào có nửa phần liên quan tới "dức tài phẩm hạnh"? người không biết còn tưởng rằng hôm nay Tần Công Gia có thú nhàn nhã, triệu gái thanh lâu vào phủ chơi đổi gió.

Giương mắt thản nhiên liếc Giang Bân một cái, mặt Tần Kham hiện lên vẻ không vui: "Tướng quân dưa nàng này một mình vào nhà ta, e là không hợp với quy củ."

Lời này của Tần Kham cũng không phải cố ý bới lông tìm vết, bất luận thân phận của nữ tử này là thật hay giả, trước mắt Tần Kham va Giang Bân đều là phó sứ chọn phi, theo luật thì tập trung tất cả nữ tử đợi chọn trong hoàng cung lại rồi thống nhất tuyển chọn trước mặt thái giám trong cung, trước khi chưa chính thức tuyển chọn, phó sứ chọn phi một mình gặp mặt nữ tử đợi chọn là kiêng kị.

Giang Bân vội vàng cười bồi: "Công gia quá lo rồi, con nối dòng của thiên gia quan trọng, Công gia và mạt tướng đều lòng mang xã tắc, trung thành với bệ hạ như một, chuyên có nguyên nhân thì ắt phải tòng quyền."

Tần Kham mỉm cười.

Quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, chẳng trách lưu sử sách.

Lại nhìn nữ tử Giang Bân dẫn đến một cái, càng nhìn càng cảm thấy không phải nữ tử đàng hoàng, cũng không biết người này là ngươi tìm từ kỹ viện nào về, Chu Hậu Chiếu chưa kiến thức phong nguyệt nhân gian nếu nạp nàng ta làm phi, không ngoài hai năm sẽ bị nàng ta quần ra bã, Giang Bân vì yêu sủng thật sự quá liều lĩnh bất chấp hậu quả rồi.

Phủ quyết cũng không có tác dụng gì, Giang Bân cũng là người tâm phúc rất được thánh quyến, hắn hoàn toàn có cơ hội tự mình đưa nàng ta vào Báo Phòng, hôm nay dẫn nữ tử này đăng môn chắc là kiêng kị thân phận của Tần Kham, không thể không bắn tiếng trước.

Tần Kham cười to, trong mắt lại không hề có nét cười: "Được, nếu Giang tướng quân cho rằng nàng này có thể vào cung thì cứ đưa nàng ta vào cung đi thôi."

Giang Bân mừng rỡ, vội vàng quỳ một gối xuống cảm ơn, nữ tử xinh đẹp kia cũng nhún người làm lễ với Tần Kham.

Giang Bân dẫn nữ tử thong dong cáo lui, Tần Kham khoanh tay đứng trong tiền đường, nụ cười trên mặt đã biến thành lạnh lẽo.

"Người đâu, triệu Thiên hộ thành nam Tiền Ninh tới gặp."

Bình Luận (0)
Comment