Một câu của Đường Tử Hòa khiến Đỗ Yên cả kinh, ngồi ngơ ngẩn trên ghế.
Biểu hiện của Đỗ Yên lọt vào trong mắt Đường Tử Hòa, Đường Tử Hòa bĩnh tĩnh cười rồi thở dài: "Xem ra tỷ tỷ kỳ thật đã sớm nhận ra rồi, đúng không?"
Đỗ Yên gật đầu, sau một thoáng yên lặng mới mở miệng: "Không sao, mấy ngày nay ta luôn cảm thấy tướng công có chút mất hồn mất vía, ban đêm thường trằn trọc, lúc ban đầu ta còn tưởng rằng là do bệ hạ đuối nước mà bi thương, hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ không chỉ là vậy."
Đường Tử Hòa cười nói: "Tỷ tỷ không can thiệp vào triều đường, tất nhiên là không rõ sự hung hiểm trong đó, tính mạng của bệ hạ đang nguy trong sớm tối, ngày bị đuối nước ta đc mời vào Báo Phòng, dù cố hết sức ta cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng của bệ hạ trong mười ngày, tỷ tỷ thử nghĩ xem, nếu mười ngày sau bệ hạ băng hà, triều thần nghênh đón tân quân, khi đó long ân thánh quyến của tướng công có còn không? Tướng công vào triều đã hơn mười năm, thế có hắn lớn, trải rộng cả triều đường, vây cánh đầy đặn, trải khắp thiên hạ, tân quân sao có thể dễ dàng chứa chấp một quyền thần của tiền triều như tướng công ở ngay sát sườn."
Đỗ Yên mặt trắng bệch, run giọng nói: "Nói như thế, tướng công chẳng phải là đang nguy hiểm đến cực điểm à? Chẳng trách... Chẳng trách mấy ngày nay hắn luôn thức trắng đêm không ngủ, chẳng trách thuộc cấp và đồng liêu lại thường xuyên tới phủ..."
Đường Tử Hòa nói: "Hoàng đế đuối nước, trước mắt triều đường kinh sư nhìn thì gió êm sóng lặng, nhưng kì thực là mạch nước ngầm mãnh liệt, tình thế của tướng công nguy như chồng trứng sắp đổ, chỉ cần sơ ý một chút là xét nhà diệt tộc sẽ ập tới..."
" Tỷ tỷ, ngươi và ta mấy năm nay cho dù không hợp nhau, nhưng chúng ta dù sao cũng cùng gả cho một chồng, lúc này chính là lúc Tần gia gặp nguy cấp, ân oán cá nhân không ngại vứt qua một bên, ngươi và ta đồng lòng hợp lực bảo vệ tướng công vượt qua nguy nan lần này."
Đỗ Yên lúc này đã mất chủ trương, nghe vậy chỉ biết bối rối gật đầu, mấy năm nay nàng ta được Tần Kham bảo hộ rất chu mật, căn bản chưa từng gặp sóng gió, là chủ mẫu đại của Tần gia thì nàng ta hợp cách, nhưng nếu tham dự vào tranh đấu triều đường, đấu pháp với các lão hồ li lăn lộn nhiều năm, nàng ta còn lâu mới là đối thủ.
" Ta chỉ là phụ đạo nhân gia, tướng công thường ngày cũng không cho ta tham gia vào chính sự, mấy năm nay ta chỉ lo liệu nội sự của Tần gia, hoàn toàn không biết gì về triều đường kinh sư... Làm thế nào để giúp tướng công vượt qua một kiếp này?" Đỗ Yên nước mắt lã chã.
Khóc thút thít một lúc, Đỗ Yên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Đường Tử Hòa: "Muội muội, từ sau khi ngươi và tướng công ở cùng với nhau, ta đã sai người tìm hiểu về ngươi, ta biết ngươi không phải là bào muội của Đường Dần, lai lịch của ngươi rất không tầm thường, ngươi, ngươi có phải là..."
Đường Tử Hòa cười nói: "Đã đến nước này, ta cũng không muốn dối gì tỷ tỷ, ta không phải là bào muội Đường thị của Đường Dần, ta chẳng có nửa phần quan hệ với tên thư sinh Đường Dần đó, tên thật của ta là... Đường Tử Hòa!"
" Đường Tử Hòa!" Đỗ Yên nghe vậy thì giật mình, tiếp theo lộ ra nụ cười thoải mái: "Quả nhiên là nữ nguyên soái năm đó khuấy đảo phong vân ba tỉnh, xem ra đám sát tài Đinh Thuận Lý Nhị đó cũng không gạt ta, năm đó tướng công bình Thiên Tân, bình Phách Châu, trên chiến báo gửi về triều đình nói để ngươi đào thoát hai lần, lúc ấy một phụ đạo nhân gia như ta còn thấy kỳ quái, tướng công đối với kẻ địch trước nay luôn đuổi tận giết tuyệt, rất ít có người có thể đào thoát khỏi tay hắn, càng đứng nói tới đào thoát tới hai lần, xem ra tướng công là thủ hạ lưu tình."
Khóe miệng Đường Tử Hòa cong lên, giống như nhớ lại đoạn tình cảm trân quý được thối luyện từ trong huyết hỏa và khói thuốc súng, nhiều năm qua đi, nhớ lại, trong nụ cười vẫn tràn đầy hạnh phúc.
"Không sai, hắn quả thật là thủ hạ lưu tình, cho nên mười năm sau khi hắn gặp đại nạn, ta sẽ ở lại bên cạnh hắn để đồng sinh cộng tử."
Xuyên qua hai hàng lệ, Đỗ Yên bình tĩnh nhìn hình dáng mơ hồ của Đường Tử Hòa, thù hận trong mắt bất tri bất giác cũng bớt đi rất nhiều.
Chỉ cần một câu "Đồng sinh cộng tử" này, thù hận có lớn đến mấy cũng sẽ được tha thứ.
Đều là người của Tần gia, những lời cảm kích không cần phải nói, Đỗ Yên không phải nữ tử ngu xuẩn, thế là vào thẳng chủ đề.
" Hôm nay ngươi cố ý tránh tướng công, tụ tập ba người chúng ta lại, chắc đã có kế hoạch, chỉ là không tiện nói thẳng với tướng công, chủ ý của ngươi... Chỉ sợ tướng công nhất định sẽ phản đối phải không?"
Đường Tử Hòa lúc này mới có có một loại cảm giác nhìn với cặp mắt khác với Đỗ Yên.
Đỗ Yên thở dài: "Ta tuy là phụ đạo nhân gia, nhưng dù sao cũng là chính thất phu nhân của phủ Quốc Công, sóng to gió lớn chưa thấy qua, nhưng nhân tình thế sự ít nhiều cũng vẫn có thể nghiền ngẫm được mấy phần."
Đường Tử Hòa mím môi, thanh âm bất giác hạ thấp hẳn: "Không sai, ta quả thực là có chủ ý, mấy ngày trước ta cố ý để lộ phong thanh với tướng công, tướng công nổi giận đùng đùng, nên ta không dám nói ở trước mặt hắn, nhưng tỷ tỷ, tướng công là trời của Tần gia, là trụ cột của chúng ta, chúng ta có thể chết nhưng hắn không thể chết được, hai vị tiểu công tử và tiểu thư của Tần gia càng không thể chết."
Đỗ Yên nghe vậy liên tục gật đầu, ngay cả Tháp Na không thông thế sự ở bên cạnh cũng phải dị nghị.
Thanh âm Đường Tử Hòa càng trầm thấp: "Hoàng đế đuối nước, tính mạng nguy hiểm, nghênh lập tân quân đã là kết quả tất nhiên, nếu muốn bảo vệ tính mạng của tướng công, sử dụng bạo lực e là không tránh được?"
Đỗ Yên thân hình đại chấn, hai mắt nhanh chóng toát ra vẻ hoảng sợ, thất thanh nói: "Ý của ngươi là... Tạo phản?"
" Đương kim thiên hạ thái bình, triều cương trong sáng, hoàng đế vừa thắng trận ở Ứng Châu gây dựng được uy danh hiển hách, chính là lúc thanh danh cường thịnh, nếu muốn tạo phản thì là nói dễ hơn làm, chúng ta không phải là tạo phản, mà là tự bảo vệ mình."
" Tự bảo vệ mình Như thế nào?"
Thanh âm của Đường Tử Hòa giống như từ cõi U Minh truyền đến: "Còn nhớ năm trước hoàng đế trước khi bắc chinh đã đề xuất triều nghị, muốn thay quân ngoại tứ gia quân biên trấn với mười hai đoàn doanh của kinh sư, nếu có thể thúc đẩy đem việc này, tướng công sẽ giành được một đường sinh cơ."
Đỗ Yên mờ mịt hỏi: "Việc Triều đường ta trước nay không biết gì, làm sao có thể thúc đẩy được đem việc này? Sau khi thúc đẩy đem việc này, tướng công sẽ có sinh cơ như thế nào?"
Đường Tử Hòa có chút đau đầu, đụng phải một con gà về chính trị thế nào, có giải thích kiểu gì cũng rất phí sức.
" Thúc đẩy việc này, ta ta tự có biện pháp, về phần sinh cơ của tướng công, phải nhờ nhị vị, đây cũng là mục đích ta hôm nay mời tỷ tỷ và Tháp Na tới."
Đỗ Yên và Tháp Na chấn động: "Chúng ta có thể làm gì?" Đường Tử Hòa vẽ ra đường cong quyến rũ, nói nhỏ: "Nhà mẹ đẻ của Tháp Na là Đóa Nhan bộ, năm đó Vĩnh Lạc mượn ba ngàn thiết kỵ của Đóa Nhan mà thành nghiệp lớn Tĩnh Nan, sự dũng mãnh của kỵ binh Đóa Nhan thì không cần phải nói nhiều?"
Đỗ Yên ngạc nhiên nói: "Còn ta thì sao?"
" Nghe nói... Tổng đốc Liêu Đông Diệp Cận Tuyền là sư thúc của tỷ tỷ? Diệp Cận Tuyền là hạng lỗ mãng, toàn là nhờ sự tài bồi của tướng công, mấy năm nay từ kinh sư cuồn cuộn không ngừng gửi tới các loại hỏa khí hỏa pháo, thành tựu uy danh danh tướng trấn quốc của hắn, Diệp Cận Tuyền... là một trong."