Tần Kham hồn nhiên không biết Đường Tử Hòa to gan lớn mật muốn đường vòng cứu người, lừa cho hai bà nương ngốc ngếch đơn thuần nhà mình ngẩn cả người.
Chu Hậu Chiếu vẫn nằm trong Báo Phòng lãnh lẽo, chỉ còn hơi thở, còn đâu chẳng khác gì người chết.
Lần đình nghị đầu tiên của đám người Nội các, ti lễ giám, Đô Sát viện và thượng thư lục bộ không giải quyết được gì, không khí trong triều lại càng khủng hoảng.
Chu Hậu Chiếu đuối nước mấy ngày, bối rối nhất không ngoài đám đại thái giám đương quyền như ti lễ giám Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng, mấy ngày nay kinh sư bốn cửa mở rộng, vô số phiên tử, hoạn quan của Đông Tây nhị Hán cưỡi khoái mã, tay cầm lệnh bài không coi ai ra gì ra vào bốn cửa, phàm là đại phu có chút danh khí xung quanh Bắc Trực Đãi toàn bộ bị các phiên tử lôi vào kinh, lệnh cho họ chẩn bệnh cho Chu Hậu Chiếu, các đại phu chỉ cần hơi lừng khừng là phiên tử không nói hai lời một đao chém chết, vì tính mạng của Chu Hậu Chiếu, cũng vì tính mạng của đám người Trương Vĩnh, Đông Tây nhị Hán đã rơi vào một loại trạng thái điên cuồng.
Không chỉ là danh y, thuốc quý hiếm của các phủ Bắc Trực Đãi cũng bị các phiên tử vơ vét, bất kể là có đúng bệnh trạng của Chu Hậu Chiếu hay không, cứ vơ tới tay đã rồi tính, đầu tiên là lời ngon ý ngọt bỏ tiền mua, gặp phải người không thức thời, phiên tử liền lộ ra sắc mặt dữ tợn, cướp xong rồi giết.
Bởi vì Chu Hậu Chiếu hôn mê, các phủ huyện Bắc Trực Đãi bất kể là quan nha hay là dân gian, đều rơi vào khủng hoảng.
An Lục châu nằm ở phía bắc Hồ Quảng, năm Hồng Vũ thứ chín, Thái Tổ đổi An Lục từ phủ thành Châu, về sau thành đất phong của các đời Hưng Vương.
Hưng Vương Đời trước mất vào năm Chính Đức thư mười bốn, lúc ấy Chu Hậu Chiếu còn đang ác chiến ở Ứng Châu, sau khi hồi kinh mới phong thụy hào cho Hưng Vương là "Hiến", bài vị được đặt ở Thái Miếu, tân nhiệm Hưng Vương do thứ tử Chu Hậu Thông kế thừa, tính toán theo thời gian thì Chu Hậu Thông được làm Hưng Vương không tới hai tháng.
Chẳng ai ngờ bát tự của Chu Hậu Thông lại tốt đến vậy, ngồi ở vị trí phiên vương còn chưa nóng đít đã có một hồi phú quý to đùng đập vào đầu hắn.
Chu Hậu Thông năm nay mới mười hai tuổi, luận bối phận th hắn là đường đệ của Chu Hậu Chiếu, Hưng Vương nhất mạch vốn là từ Hiến Tông hoàng đế truyền xuống, phiên vương Đại Minh sống cũng không được hạnh phúc lắm, địa vị tuy rằng cao, nhưng từ sau hoàng đế Vĩnh Lạc tĩnh nan thành công, vừa nghĩ tới trong các phiên vương Chu gia lại mọc ra một tài liệu phản diện như hắn, không khỏi thấy khó sống, thế là sau khi rút kinh nghiệm xương máu, hoàng đế Vĩnh Lạc quyết định không cho các phiên vương bất kỳ cơ hội nào, dù sao thì thành công của hắn là không thể phục chế, cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phục chế, cho nên Vĩnh Lạc đăng cơ không lâu thì hạ một tử mệnh lệnh cho các phiên vương, các phiên vương chỉ được ở trong thành trì của đất phong, ủng binh tuyệt đối không được vượt quá ba vệ.
Cho nên trong hơn một trăm năm nay, cảnh nội Đại Minh có không ít phiên vương tạo phản, ngươi hát xong thì ta lên sân khấu, nhưng không có một ai thành công, không thể không nói, tiểu tâm nhãn của hoàng đế Vĩnh Lạc vẫn rất tất yếu, đỡ được bao nhiêu việc cho đời sau, đương nhiên, không có người nào là hoàn hảo, thỉnh thoảng hoàng đế Vĩnh Lạc cũng có suy nghĩ không chu toàn, ví dụ như chế độ Đại học sĩ do hắn tự tay lập ra, lại khiến cho hậu đại của hắn sống không bằng chết.
Chu Hậu Thông mười hai tuổi không hề khoái hoạt, cho dù lên làm phiên vương, hắn cũng không khoái hoạt.
Phụ thân hắn sống thế nào hắn nhìn thấy hết, kỳ thật căn bản chính là một con lợn được triều đình phụng dưỡng, ăn rồi chờ chết, nếu không có chiếu lệnh của triều đình, hắn ngay cả cái phủ An Lục này cũng không được ra, chỉ có thể xưng vương xưng bá trong cái thành trì nho nhỏ này.
Mà vương tước hắn mới kế thừa nhìn thì phong quang vô hạn, nhưng suy nghĩ kỹ càng thì nhiều lắm cũng chỉ là một con lợn sữa nhỏ, bất luận là lợn to hay lợn nhỏ thì đều là vận mệnh không được ra khỏi chuồng.
Cho dù cẩm y ngọc thực, nhưng tự do tối thiểu của nhân sinh cũng không có, phiên vương như vậy, làm có ý nghĩa gì? Trong kinh sư Xa xôi, hoàng đế ngồi trên long ỷ thì phong quang hơn rất nhiều, từ lúc Chu Hậu Thông sinh ra tới giờ, tai nghe mắt thấy đều là hoàng đế ngu ngốc như thế nào, ly kinh bạn đạo như thế nào, thường xuyên cải trang đi tuần, thậm chí tự tiện điều động biên quân tác chiến với Thát tử.
Kinh lịch Như vậy, có lẽ mới thật sự là không có lỗi với cuộc đời này.
Chu Hậu Thông trong lòng vừa ao ước vừa đố kỵ, nhưng những gì có thể làm chỉ là thở dài buồn bã trong vương phủ của mình.
Thiếu niên lang Mười hai tuổi, thở dài lại giống như lão tăng đã nhìn thấu hồng trần.
Cây ngô đồng lại rụng lá, cùng với tiếng thở dài rơi vào trần ai, tiếng dứt, một con bồ câu đưa tin vẫy cánh, lặng lẽ đáp xuống tiền đình vương phủ.
Bồ câu đưa tin đến từ phương bắc.
Thời đại này giao thông không phát triển, thông tin tất nhiên cũng không nhanh chóng, thư dân gian bình thường nhờ trạm dịch giao chuyển, trạm dịch của Đại Minh phân thành quan dịch, quân dịch và dân dịch, quan dịch chủ yếu phụ trách truyền văn thư của quan phủ các nơi, công báo của triều đường kinh sư, chính lệnh của thông chính ti, thư qua lại giữa quan lại, dân dịch thì dân dịch thì chủ yếu phụ trách giao chuyển thư của bách tính dân gian, quân dịch thì tên như nghĩa, chỉ phụ trách chuyển quân báo, vị Lý Sấm vương tự tay lật đổ vương triều Chu Minh trong lịch sử chính là một dịch tốt của quan dịch phủ Ngân Xuyên.
Nếu đem so sánh, tin tức do bồ câu đưa tin truyền tới tốc độ tất nhiên nhanh nhất, có điều độ mạo hiểm cũng lớn, thời tiết, hướng gió, thiên địch, săn bắn vân vân, cho nên trừ phi là quân báo cấp tốc, quan phủ và quyền quý bình thường vẫn lựa chọn trạm dịch chuyển nhận.
Bồ câu đưa tin đậu xuống đình viện trước phủ Hưng Vương không chỉ có một con, mà là liên tiếp bốn con, đây cũng là để đảm bảo, cho dù bị liệp sát một hai con thì những con bồ câu còn lại vẫn có thể thuận lợi truyền tin tức tới.
Trong tiền đình, một võ sĩ của vương phủ vội vàng tóm lấy bồ câu đưa tin, móc ra một ống thư nhỏ, bên trong ống thư quận một tờ giấy nhỏ, võ sĩ cung kính đưa tới tay Hưng Vương Chu Hậu Thông.
Chu Hậu Thông mở giấy ra, chậm rãi đọc lướt, ánh mắt đang mệt mỏi vô thần trong nháy mắt trở nên sáng rực, cả người giống như được rót vào một luồng sức sống, ngay cả thân hình cũng trở nên run khẽ.
" Thiên tử đuối nước hôn mê, tính mạng nuy hiểm, sẽ băng hà trong mấy ngày." Chu Hậu Thông lầm bầm đọc, nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, sau đó mở to mắt xác nhận lại mỗi một chữ trong tờ giấy, phát hiện chúng đều là tồn tại chân thật, thân hình gần gò của Chu Hậu Thông càng run rẩy rõ ràng hơn.
"Trời giáng một hồi phú quý cho bổn vương rồi, thiên dư phất thủ, phản thụ kỳ cữu! Chu Hậu Thông ta không ngờ cũng có ngày chạm được vào đại bảo tọa, liệt tổ liệt tông phù hộ."
" Người đâu, truyền các trưởng sử, phụ tá, quan thừa phụng, giáo thụ của vương phủ tới điện Thừa Vận nghị sự."
Không khí trong điện Thừa vận rất nhiệt liệt, một đám trưởng sử, phụ tá, giáo thụ ở trong phủ Hương Vương vốn cũng như giống như Chu Hậu Thông đều lấy ăn no rồi chờ chết làm chí hướng suốt đời, sau khi biết được tin tức tốt này thì hưng phấn tới lỗ mũi phập phồng mắt sung huyết, nhưng dù sao hoàng đế đuối nước sắp chết cũng không phải là tin tốt để khắp chốn mừng vui. Bọn họ cũng không thể đại nghịch bất đạo lộ ra bộ dạng vui mừng khôn xiết, trong đại điện yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của mỗi người.