Sau khi Dương Đình Hòa chậm rãi đọc đạo thánh chỉ này, văn võ cả điện không khỏi xôn xao.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt khiếp sợ tới cực độ.
" Kinh vệ Chỉ huy sứ", được thiết lập từ thời kì Hồng Vũ, khi đó chức năng của kinh vệ Chỉ huy sứ có thể nói là quyền khuynh kinh sư, không chỉ bao gồm hộ vệ cung cấm, thủ ngự cửa thành, bảo vệ xung quanh kinh sư, lại quản mười bảy vệ của kinh sư, kiêm cả thập nhịn vệ, tứ vệ doanh, địa vị cao hơn cả mười hai đoàn doanh, ngự mã giám, Đằng tương tứ vệ hiện nay, bao gồm cả Cẩm Y vệ, trên danh nghĩa cũng thuộc sự quản hạt của Kinh vệ Chỉ huy sứ ti.
Thánh chỉ thăng nhiệm Tần Kham làm kinh vệ Chỉ huy sứ, về mặt chữ mà nói thì quả thật là Thăng nhiệm, là tân quân gia ân.
Nhưng mà từ sau thời Vĩnh Lạc, quân chế dần dần thay đổi, bởi vì Vĩnh Lạc hoàng đế tại vị thường xuyên ngự giá bắc chinh, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Kỷ Cương thời đó rất bố láo đi tạo phản, Vĩnh Lạc đại đế anh minh thần võ dần dần cảm thấy một nha môn quyền lực quá lớn không phải là chuyện tốt, thế là cố ý phân hoá quyền lực của Kinh vệ Chỉ huy sứ ti, trải qua hơn một trăm năm, Kinh vệ Chỉ huy sứ ti đã dần dần mất đi thực quyền.
Hiện giờ Cẩm Y vệ tuy rằng trên danh nghĩa vẫn do Kinh vệ Chỉ huy sứ ti quản hạt, nhưng trên thực tế Cẩm Y vệ trước giờ chỉ chịu trách nhiệm trước hoàng đế, bất kỳ chuyện gì đều có quyền lực mật tấu, căn bản không cần thông qua nha môn kinh vệ, về phần Kinh vệ Chỉ huy sứ ti trên danh nghĩa quản hạt hơn mười vệ sở, nhưng trên thực tế chỉ quản hạt đoàn doanh, ngự mã giám, tóm lại, nha môn kinh vệ chỉ huy quyền thế ngập trời thời kì Hồng Vũ sau khi bị hoàng đế Vĩnh Lạc phân tách mấy lần, hiện giờ đã thành hoa cúc hôm qua, chỉ còn một cái xác không, không có thực quyền.
Khi Tần Kham làm Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, kinh vệ Chỉ huy sứ thường tới Bắc trấn phủ ti chơi, bất kể chuyện công hay chuyện riêng, lão thủ trưởng trên danh nghĩa chỉ có thể cười bồi, rụt rè khẩn cầu.
Phong thuỷ lưu chuyển, không ngờ tới triều Gia Tĩnh, Tần Công Gia hung danh hiển hách trên đại điển hoàng đế đăng cơ bị tân quân chơi cho một vố mình thăng ám hàng.
Trong đại điện lặng ngắt như tờ, ánh mắt của vô số đại thần nhìn chằm chằm vào mặt Tần Kham. Ánh mắt hoặc vui sướng khi người khác gặp họa, hoặc tràn ngập thông cảm, ý đồ từ trên mặt hắn tìm lấy một tia phẫn nộ. Nhìn Chu Hậu Thông ngồi nghiêm chỉnh trên long ỷ, lại nhìn Tần Kham đứng yên trong hàng, trong đầu mọi người sinh ra một suy nghĩ đáng sợ.
Phải thời tiết thay đổi!
Tần Kham mặc áo mãng bào, đầu đội lương quan, Vẻ mặt không buồn không giận, bình tĩnh như một cái đầm, không có lấy một gợn sóng.
Các đại thần thuộc Tần đảng trong triều lòng trầm xuống, tín hiệu này rất rõ ràng.
Các đại thần có thể lăn lộn tới xếp hàng trong kim điện, tất nhiên không phải là hạng người ngu xuẩn, ai nấy đều rất tinh minh, mỗi ngày đứng trên triều đường không phải là đại thần, mà là nhưng con hồ li vô cùng gian xảo, hôm nay mới chỉ là đại điển đăng cơ, tân hoàng không ngờ đã mượn cớ gia ân thăng nhiệm, minh thăng ám hàng quyền thần số một của triều Chính Đức. Quả nhiên là vua nào triều thần nấy, thời cuộc kinh sư theo sự đăng cơ của tân hoàng mà mất đi ổn định, hơn nữa còn khó bề phân biệt, biến hóa khó lường.
Sau khi Dương Đình Hòa tuyên xong đạo thánh chỉ này, trong điện lập tức lặng ngắt như tờ, không khí hân hoan trong điện bỗng nhiên thay đổi, tràn ngập hàn ý.
Chu Hậu Thông mặc long bào vẻ mặt có chút phức tạp, tân quân tức vị, lôi kéo hoặc chèn ép quyền thần để lập uy vốn là việc nên làm, chỉ có điều đạoh chiếu mệnh này hôm nay không khỏi có chút vội vàng, nhưng vừa nghĩ tới những câu nói láo của Tiền Ninh và Giang Bân mấy ngày trước ở cung Càn Thanh, Chu Hậu Thông liền cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ăn ngủ khó yên, tước quyền đã là thế ắt phải làm, một khắc cũng không chờ được.
Vị thần tử rất được hoàng đế Chính Đức thánh sủng này, trong tay nắm giữ quyền lực rất khủng bố, không chỉ như vậy, Tầng đảng vây cánh trải rộng thiên hạ Đại Minh, triều đường kinh sư ít nhất cũng có một nửa quy phụ hắn, họa của người này so với Lưu Cẩn năm đó thì càng sâu hơn! Lưu Cẩn là thái giám, nhưng Tần Kham thì không phải.
Yên lặng hồi lâu, khi quần thần trong điện đang kinh nghi bất định, Ninh Quốc Công Tần Kham chỉ cười, cất bước ra khỏi hàng, quỳ gối thi lễ với Chu Hậu Thông đang an tọa trên kim đài.
" Thần, Tần Kham, khấu tạ thiên ân."
Chu Hậu Thông cũng cười, cười so với Tần Kham thì càng ngây thơ: "Ninh Quốc Công miễn lễ, ngươi là trụ cột của Đại Minh, chiếu mệnh gia ân là điều tất nhiên, giang sơn xã tắc của trẫm ngày sau vẫn phải dựa vào sự phụ tá của Quốc Công, mọi việc trong nước ngoài nước, trẫm sau này sẽ hỏi kế của Quốc Công."
Khi Quân thần giả mù sa mưa cười đang nhập tâm thì trong điện một giám sát ngự sử tên là Lương Vệ bỗng nhiên đứng ra khỏi hàng, trầm giọng nói: "Bệ hạ, ta chiếu theo tổ chế, Quốc Công chính là huân quý, huân quý thì không có quyền tham gia vào chính sự."
Một câu khiến tất cả đại thần liếc nhìn, trong lòng mọi người càng chắc hơn, lần lướt mắng một câu "Vô sỉ" Ở trong lòng, người này vô thanh vô tức, nhanh như vậy đã lao ra ôm đùi tân hoàng rồi.
Chu Hậu Thông nghe vậy đột nhiên biến sắc, trừng mắt quát Lương Vệ: "Ninh Quốc Công có công lớn cho xã tắc, sao có thể đánh đồng với các huân quý khác? Khanh không cần nhiều lời, mau lui ra
Tần Kham cúi mặt, không chút biểu tình đứng vào trong hàng, các đại thần còn lại thì rùng mình.
Vở hát bè này, thần không biết quỷ không hay đã châm ngòi quan hệ giữa Tần Kham và huân quý, vị hoàng đế này còn hậu chiêu gì đang chờ hắn?
Đại điển Đăng cơ kết thúc, các triều thần tốp năm tốp ba ra khỏi cung, trong đầu vẫn đang tiêu hóa tin tức đáng khiếp sợ này.
Đều là chim sẻ lăn lộn trên triều đường nhiều năm, kiến thức quá các loại sóng to gió lớn, thánh chỉ gia ân bất thường này của Chu Hậu Thông là tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết, các đại thần sao có thể ý thức được đã phát sinh chuyện gì?
Nhưng mà, Tần Kham cũng tính là lão thần ba triều, rất được hai đời đế vương thánh sủng, hiện giờ lại quyền khuynh triêu dã, vây cánh trải rộng, tân hoàng muốn tước quyền của hắn, hắn... có bó tay chịu trói không?
Bất kỳ ai cũng không thể suy đoán được suy nghĩ của Tần Kham, nhưng mọi người vẫn không nén được mà suy đoán.
Suy nghĩ của Tần Kham quá trọng yếu, đi phía trái hay phải, quyết định lợi ích, thậm chí là sinh tử của bao nhiêu người.
Đêm khuya đã gần đến giờ tý, mọi người đang lúc kê cao gối ngủ say.
Từng chiếc xe ngựa vô cùng giản dị dừng trước cửa sau Tần phủ, đại thần trong triều mặc thường phục được hạ nhân vội vàng đón vào trong phủ.
Thư phòng Tần phủ đèn đuốc sáng trưng, mấy chục Cẩm Y vệ tuần tra gần thư phòng, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Trong thư phòng đầy người đang ngồi, ánh nến treo dưới xà nhà chiếu xuống khuôn mặt ngưng trọng của mỗi người.
Khách nhân đều cấp trọng lượng, có nội các Đại học sĩ, Binh bộ thượng thư, Đô Sát viện Hữu Đô ngự sử, Cẩm Y vệ thiêm sự, thậm chí cả ti lễ giám chưởng ấn, Hán đốc Đông Hán, quan nhi và thái giám Lớn nhỏ ngồi đầy gian nhà.
" Công gia, tình thế đại điển hôm nay không ổn, văn võ cả triều đều nhìn ra, vị tân hoàng này có ý đồ tước quyền của Công gia." Nghiêm Tung thở dài nói.
Ti lễ giám chưởng ấn Trương Vĩnh vẻ mặt hoảng loạn, khuôn mặt vẫn còn mấy chỗ sưng tím, buồn bã nói: "Đại điển Hôm nay qua đi, tân hoàng bỗng nhiên tới ti lễ giám, Tạp gia không dám chậm trễ, trình toàn bộ tấu chương tồn đọng sau khi Thái thượng hoàng đuối nước cho tân hoàng ngự lãm, ai ngờ tân hoàng chỉ lật hai bản rồi như nổi điên ném toàn bộ tấu chương vào mặt Tạp gia, nói cái gì 'xử lý kém cỏi', chọn mấy bản tấu chương trị sông sửa đê, chỉnh đốn quân rồi nghiêm lệnh cho ti lễ giám cân nhắc trả lời lại."
Mọi người trong Thư phòng ai nấy trong lòng càng trầm trọng.
So sánh với thái độ như gió xuân khi minh thăng ám hàng Tần Kham, Chu Hậu Thông đối với ti lễ giám có thể nói là hung ác hơn rất nhiều, dù sao cũng là gia nô của thiên gia, hoàng đế không cần phải quá khách khí với Trương Vĩnh, loạn côn đánh chết cũng chỉ có thể nói là thiên ân mênh mông cuồn cuộn.
Trương Vĩnh nói xong trong mắt ngấn lệ, chậm rãi nhìn mọi người chung quanh: "Đại điển Tân hoàng đăng cơ vừa qua đã ra oai phủ đầu ti lễ giám, hôm nay chỉ là răn dạy, ngày sau thu hồi quyền phê hồng, bãi đi chức chưởng ấn của ta, Tạp gia... Nguy rồi! Công gia, các vị đại nhân, mười năm qua Tạp gia chưa từng lên mặt với các vị, càng chưa từng vọng sát bất kỳ đại thần nào, nể tình Tạp gia mười năm qua thành thành thật thật giữ khuôn phép, giúp Tạp gia lần này có được không?"
Mọi người trong phòng thở dài nặng nề, mọi người đều là thành viên của Tần đảng, chắc tân hoàng từ lúc vào kinh đã điều tra rõ ràng về phe phái trong triều, nsoi thật, người trong phòng hôm nay đều là Bồ Tát đất qua sông, bản thân khó bảo toàn, chỉ sợ mọi người sớm đã vào sổ đen của Chu Hậu Thông, biếm trích hoặc hạ ngục chỉ chuyện sớm muộn.
Nghiêm Tung vẫn trấn định, quay sang nhìn Tần Kham, nói: "Công gia, ra chủ ý đi, tình thế hiện giờ có thể làm gì?"
Tần Kham ngẩng đầu nhìn xà nhà, trong mắt nổi lên quang mang chẳng ai nhìn rõ, miệng nói: "Quân muốn thần chết thì thần không thể không chết, chúng ta đều là thần tử, nếu bệ hạ đã tâm sinh nghi kỵ, chúng ta cứ trung thành với xã tắc. Chư công còn nhớ hai vị lão thần Lưu Kiện Tạ Thiên năm xưa không, vốn lòng đấy ý chí hưng quốc an bang, cuối cùng lại chỉ có thể ảm đạm rời kinh về quê, mười năm sau, chúng ta cũng giống như hại vị Lưu Tạ."
Trương Vĩnh đang nước mắt lưng tròng bỗng nhiên nổi lên thần thái mong ước: "Nếu chúng ta cũng học theo Lưu Tạ nhị công thượng sớ cáo lão."
Nghiêm Tung lắc đầu, quả quyết nói: "Không thể, kim thượng tâm tính khác với bệ hạ, bệ hạ mặc dù thích chơi đùa nhưng không phải là bạo quân, song từ các loại hành vi của kim thượng sau khi nhập kinh cho thấy, e là không dễ sống chung, đối với hắn mà nói, buông bỏ cho trí sĩ chẳng thà khoái đao tru trừ, thứ nhất là để lập quân uy, thứ hai là có thể trừ tâm, nhất là..."
Ngữ khí của Nghiêm Tung khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tần Kham rồi nói tiếp: "Nhất là Tần Công Gia và những trọng viên kinh sư như chúng ta, ở trong mắt hắn chỉ sợ chính là nòng cốt của nghịch đảng, nếu không thể trảm thảo trừ căn, dùng gì để chấn nhiếp dư đảng, đe dọa triều thần?"