Địa vị quyết định vận mệnh, chẳng những quyết định vận mệnh của mình, cũng có thể quyết định vận mệnh của người khác, đây là chân lý "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết."
Tần Kham cười cười nhìn Nghiêm Tung với vẻ thưởng thức, mình năm đó thật sự là không nhìn nhầm, trong lúc nguy cấp như vậy, hắn vẫn có thể bảo trì trấn định, phân tích tình thế bình tĩnh và lý trí như vậy.
Trương Vĩnh khóc nói: "Ngay cả trí sĩ cáo lão cũng không được, chẳng lẽ chúng ta thật sự chỉ có thể chết dưới đao sao?"
Dương Đình Hòa vẫn một mực không lên tiếng sắc mặt có chút khó coi.
Hắn là Đại học sĩ thủ phụ nội các, luận chức quan thì tất nhiên cao nhất, nhưng mà từ sau khi mười năm trước Ninh vương phản loạn bị bình định, hắn đi lại với Tần Kham ngày càng gần hơn, văn võ trong triều đã coi hắn là một thành viên của Tần đảng, những năm gần đây tất cả những gì Tần Kham làm hắn cũng nhìn rõ, nghĩ lại Tần Kham lặng lẽ trả giá tinh lực, tiêu phí tâm huyết vì xã tắc, hắn vốn có chút kháng cự với từ "Tần đảng", hiện giờ cũng không còn phản cảm, khi thu nhập quốc khố hàng năm đều lập kỷ lục, khi một phủ một huyện nào đó được miễn thuế mấy năm, khi cảng mới Thiên Tân làm ra bao nhiêu chiến thuyền, mỗi khi nghe thấy những tin tức này, Dương Đình Hòa dần dần cảm thấy, trở thành một thành viên của Tần đảng không phải là chuyện xấu, mà đâu chỉ không phải là chuyện xấu, thậm chí còn coi đây là vinh dự.
Hôm nay Tần đảng nguy trong sớm tối, Dương Đình Hòa vốn có thể thong dong tránh họa, nhưng mà hắn lúc này vẫn ngồi trong thư phòng Tần phủ, dù chưa nói một câu họa phúc cùng hưởng, nhưng thái độ của nhưng hắn đã chứng tỏ tất cả.
" Công gia, chúng ta hôm nay tụ tập ở đây là để xin Công gia đưa ra chương trình, tân hoàng đăng cơ, thế tới rào rạt, từ triều điển hôm nay cho thấy, e là trong triều đã có không ít người đầu nhập vào tân hoàng, nguyện vượt mọi chông gai, quét dọn chướng ngại cho tân hoàng, mà chúng ta, chính là bụi gai, chướng ngại trong mắt tân hoàng." Dương Đình Hòa vuốt râu chậm rãi nói.
Tần Kham gật gật đầu: "Cẩm Y vệ mới nói với ta, Tiền Ninh và Giang Bân đã gặp mặt tân hoàng mấy ngày trước. Về phần bọn họ nói gì với tân hoàng thì không ai biết, nhưng có thể khẳng định..."
Mọi người ưỡn thẳng lưng, thần sắc ngưng trọng nhìn Tần Kham.
Ánh mắt Tần Kham trong trẻo nhưng lạnh lùng, Chậm rãi nói: "Có thể khẳng định... Hai người này ở trước mặt tân hoàng nhất định không phải là chúc ta phúc như Đông Hải, Thọ sánh Nam Sơn."
Mọi người ngạc nhiên, Dương Đình Hòa dở khóc dở cười nói: "Công gia, đã tới lúc này rồi ngươi còn có tâm tình nói đùa à."
Tần Kham cười nói: "Trời chưa sập mà, cho dù sập thì chúng ta cũng nên cười ha ha đối mặt với tử vong, khóc sướt mướt như Trương công công có thể giải quyết dc vấn đề sao? Chẳng thà thả lỏng tâm tình, suy nghĩ biện pháp vượt qua nguy nan."
Dương Đình Hòa nói: "Công gia vừa rồi nói Cẩm Y vệ báo về. Cẩm Y vệ hiện giờ vẫn ở trong tay ngươi sao?"
Nụ cười của Tần Kham mang theo mấy phần lạnh lùng: "Ta làm Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ mười bốn năm, Nam Bắc trấn phủ ti coi như là doanh trại của ta, mấy năm nay vị trí quan trọng trong Cẩm Y vệ đều do thân tín của ta đảm nhiệm, cho dù không làm Chỉ huy sứ, dưới trướng ta vẫn có ngàn vạn tai mắt cho ta sử dụng, tân hoàng muốn để Tiền Ninh thay ta, e là tính nhầm rồi, trong một hai năm ngắn ngủi, không ai có thể thay thế vị trs Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ."
Dương Đình Hòa có chút kinh nghi nhìn Tần Kham, dù là lão thần bốn triều, Lúc này hắn vẫn không nhìn ra được vị Quốc Công quyền khuynh triều dã này rốt cuộc bày ra bao nhiêu quân cờ trên bàn cờ này.
Mọi người trong phòng nghe vậy cũng lộ ra vẻ vui sướn, đây có thể tính là tin tức tốt duy nhất trong đủ loại ách nạn hôm nay/
Chỉ độc có Trương Vĩnh là mặt vẫn như đưa đám, Cẩm Y vệ nói tới cùng thì vẫn do hoàng đế sử dụng, tân hoàng đối với Tần Kham quyền cao chức trọng có lẽ còn dùng kế sách tằm ăn rỗi từ từ dỡ quyền chặt cánh, nhưng đối với Trương Vĩnh hắn thì sẽ không nhẹ nhàng như vậy, mắt thấy ti lễ giám chưởng ấn sắp đổi người, nếu bị tân hoàng thay thế, không cần phải phân phó, ti lễ giám chưởng ấn mới thượng nhiệm sẽ không chút do dự trừ hắn, cái này không liên quan tới cừu hận, chỉ là tiêu trừ mối họa tương lai mà thôi.
" Công gia, cho dù trong tay ngài nắm Cẩm Y vệ thì cũng không làm được gì, tân hoàng hiện tại đã bày ra tư thế phải nhất nhất gạt bỏ ngài và Tạp gia cùng với chư vị đại nhân, giờ đã rất cấp bách rồi, ngài đưa ra chủ ý đi."
Tần Kham cười nói: "Biện pháp thì có, các vị nếu như không muốn làm cá thịt trên thớt thì tốt nhất là thu thập hành trang, mang theo vợ con, chạy khỏi kinh sư tới Thiên Tân, rồi đi thuyền đông độ Nhật Bản, năm đó ở Thiệu Hưng, khi Cẩm Y vệ lần đầu tiên tìm tới ta ta đã có tính toán này, hiện giờ Tổng binh Tôn Anh ở Nhật Bản đang như cá gặp nước, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, mấy họa hại cấp quốc bảo như chúng ta nếu tới Nhật Bản, thiên hoàng bệ hạ nhất định sẽ cao hứng tới tự sát."
Lần này thì ngay cả Dương Đình Hòa mặt cũng tối sầm: "Công gia có biện pháp nào khả thi hơn không?"
Tần Kham còn chưa trả lời thì Nghiêm Tung đã bỗng nhiên nói: "Lời nói của Công gia chưa chắc đã không phải là biện pháp, đi xa tránh họa xưa nay vẫn là chi đạo thoát thân, đông độ Nhật Bản có thể bảo toàn cho gia đình, có thể tránh xa mầm tai vạ kinh sư, bảo tồn tấm thân hữu dụng, ngày sau chưa chắc đã không có hy vọng sáng lập nghiệp lớn, trăm năm sau, những người chúng ta ở trong sách sử mang thanh danh gì, không cần nói cũng biết, huống chi người còn mà chính phê, mới mấy năm nay chúng ta vì Đại Minh đã trả giá vô số tâm huyết, nếu tránh đi xa, chỉ sợ tất cả những cái này sẽ bị phủ định, Đại Minh sẽ khôi phục cảnh tượng Hoằng Trị trước kia, tâm huyết và khát vọng cả đời của chúng ta từ nay về sau sẽ hóa thành hư ảo. Cho nên hạ quan cho rằng, trong lòng Công gia sớm có tính toán, đông độ Nhật Bản ở trong lòng Công gia chỉ sợ là hạ hạ chi sách, là đường lui khi bất đắc dĩ mà thôi, Công gia, lời hạ quan nói có đúng không?"
Tần Kham cười nói: "Duy Trung đúng là nhìn rõ mọi việc."
Mắt Mọi người đồng loạt sáng lên, Dương Đình Hòa vuốt râu cười nói: "Vốn cho rằng đã vào tuyệt cảnh, không ngờ ngươi không chỉ có một kế sách, mau mau nói đi."
Tần Kham trầm tư một lát, nói: "Còn có một thượng sách, kệ hắn đi mấy đường, ta chỉ đi một đường."
"Là thế nào?"
Tần Kham lạnh lùng cười nói: "Đại điển Hôm nay đã xong, có điều theo lễ chế của hoàng gia, còn có một số việc chưa chiêu cáo thiên hạ."
"việc gì?"
"Cái này thì phải hỏi Lễ bộ Mao thượng thư, chuyện lễ chế hắn hiểu rõ nhất, ví dụ như..." Tần Kham mí mắt cụp xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa: "Ví dụ như, tân hoàng đăng cơ, quan hệ của hắn và Hoằng Trị nhất mạch luận thế nào? Nếu làm hoàng đế thì xem như là Hoằng Trị nhất mạch, khi đó hắn vẫn tôn Hưng Hiến Vương là cha, hay là tôn Hoằng Trị tiên đế làm cha? Khổng Tử định ra tam cương ngũ thường, quân quân thần thần, phụ phụ tử tử là nhân luân chi lễ, tân hoàng sao có thể không nói rõ với người trong thiên hạ?"
Mọi người hít một hơi lạnh, mở to hai mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Một chiêu này... độc quá, thật sự ầm ĩ lên, với tính tình cường ngạnh của Chu Hậu Thông, chẳng phải sẽ lấy đao đâm các đại thần à?
Trong phòng im lặng hồi lâu, Dương Đình Hòa cuối cùng phá vỡ trầm mặc.
" Ngươi thật sự là đọc sách thánh hiền à?"
Tần Kham ưỡn thẳng lưng, mặt hướng về phía Sơn Đông Khổng phủ rồi chắp tay, nghiêm mặt nói: "Ta chính là môn đồ Khổng thánh, đệ tử nho gia chính tông."
" Không thể." Dương Đình Hòa lập tức cắt ngang lời hắn, nói: "Đừng nói Nho gia khổng thánh, cho dù là trong Chư Tử bách gia thời Chiến quốc, cũng không xuất hiện thánh hiền nham hiểm thất đức nào như ngươi."