Chu Hậu Chiếu rưng rưng cười nói: "Ta nếu không muốn để Hán Vệ tìm được thì ai có thể tìm được?"
Quệt nước mắt trên mặt, Tần Kham sau khi hít sâu mấy hơi, từ từ bình phục cảm xúc, rất nhiều nghi hoặc nảy lên trong lòng.
"Bệ hạ đuối nước, các Thái y tìm hết mọi cách mà không cứi được, ngươi tỉnh lúc nào vậy?"
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Tuy nói cát nhân đều có trời giúp, nhưng ta có thể tỉnh lại không phải là nhờ trời, mà phải cám ơn ngươi đã cưới được một vị ngoại trạch phu nhân y thuật thông thiên."
Tần Kham lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Tử Hòa đứng đằng sau, Đường Tử Hòa lại chột dạ cúi đầu không nói gì.
Tần Kham lại nhìn nhìn Cao Phượng đang khom người cười bồi, mấy manh mối mơ hồ hình thành trong đầu hắn, lúc này hắn đã hiểu ra hết rồi.
Lại quay đầu nhìn Đường Tử Hòa, ánh mắt Tần Kham đầy lạnh lùng, Đường Tử Hòa sợ hãi ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt hắn, nhìn thấy sự phẫn nộ trong con mắt quen thuộc ấy, Đường Tử Hòa mắt đỏ lên, trong lòng đau đớn như bị dao cắt.
Áp chế phẫn nộ trong lòng, Tần Kham vẫn cười nói: "Bệ hạ chính là thiên tử, luôn có chư thần phật bảo hộ, thần rất vui vì thấy bệ hạ bình an, giờ sẽ triệu văn võ công khanh cả triều đến tiếp giá, xin Dương tiên sinh phát động nội các đình nghị, thương nghị bệ hạ làm theo Anh Tông, đăng cơ trở lại, sau khi xong tất cả đại sự, quân thần chúng ta lại ôn chuyện."
"Không, không không!" Chu Hậu Chiếu ngoài dự đoán của mọi người lại liên tục lắc đầu, nói: "Sau khi Cao Phượng trộm ta ra khỏi cung thì ta tỉnh lại, mấy ngày nay ta ở trong nông trang này nghe nói triều thần đã lập tân quân, biết đường đệ Chu Hậu Thông của ta đã lên ngôi, cho tới giờ ta vẫn không có bất kỳ hành động gì, Tần Kham, ngươi không rõ là vì sao à?"
Tần Kham ngây ra, bỗng nhiên cả người run lên, khiếp sợ nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu.
"Bệ hạ!"
Chu Hậu Chiếu cười cười, nhìn xa dãy núi phập phồng xa xa, thở dài: "Tần Kham, ta không phải là hoàng đế tốt, hoặc là nói, ta kỳ thật không muốn làm hoàng đế."
" Phụ hoàng chỉ có một mình ta là con, ngôi vị hoàng đế truyền thừa là không thể tránh được, thế là ta phải khoác hoàng bào, thế là bị triều thần đẩy lên thần đài, được vạn người ngước nhìn, nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả phụ hoàng, trước giờ chẳng ai hỏi ta có nguyện ý làm hoàng đế hay không, càng không có ai hỏi ta làm hoàng đế có vui không, trong mắt thế nhân chỉ nhìn thấy sự quang vinh, tôn quý của ta. Đúng vậy, ta nắm giang sơn vạn dặm, thượng quốc mênh mông, ta hẳn là người vui nhất trên đời, sao ta có thể không vui được? Sao dám không vui được?"
Chu Hậu Chiếu nói xong hai mắt lại ửng đỏ: "Nhưng, làm hoàng đế mười bốn năm qua, ta chỉ được ở bên trong chơi đùa với bọn Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng, hoặc là khi cho voi cho hổ ăn ở Báo Phòng mới cảm thấy khoái hoạt thật sự, trong mười bốn năm, quốc triều trong ngoài mọi việc, các đại thần cản chân cản tay ta liên tục, lướn tới thiếu má, binh bị, đê điều, nhro tới sửa cửa điện lợp ngói mới, những gì ta phải nghe toàn là sự dạy bảo trách móc, người tôn quý nhất thiên hạ chẳng phải là hoàng đế sao? Nhưng ta vì sao cảm thấy người cao nhất là quan văn đại thần? Ta làm hoàng đế mười bốn năm, cũng nhịn mười bốn năm."
" Bản tính của ta kỳ thực chỉ thích vui chơi, nhưng tuổi tác lớn dần vốn đã thu tâm, nhưng triều thần cứ bức ép, khiến ta một ngày cũng không được vui, thế là ta cố ý ly kinh bạn đạo, hoang đường, cũng không biết là bởi vì muốn đấu tranh hay là muốn làm mình làm mẩy, lúc đêm dài người vắng nhớ lại các việc làm, lại cảm thấy xấu hổ sợ hãi, sợ làm lầm lỡ giang sơn của tổ tông, thế là lại không thể không xốc tinh thần lo liệu xã tắc mà phụ hoàng để lại cho ta, mấy năm nay may mà có ngươi, định Liêu Đông, tru Lưu Cẩn, bình Ninh vương, mở cấm biển... Ta không giỏi trị quốc, ta cả đời chỉ tín nhiệm một mình ngươi, ngươi giúp ta thống trị thiên hạ vốn đã đầy vết thương này một cách thỏa đáng, mà điều ta có thể làm, chỉ là khi được đề ra lời khuyên thì gật đầu đáp ứng, sau đó cùng nhau lừa các đại thần."
Trên mặt Chu Hậu Chiếu lại lộ ra nụ cười hồi ức: "Mười bốn năm, tính kỹ thì không ngờ quân thần chúng ta cũng làm ra rất nhiều chuyện, càng không ngờ quân thần chúng ta có thể thống trị Đại Minh phát triển không ngừng, từ sau Hoằng Trị, triều Chính Đức ở trong tay ta và ngươi dần dần cường thịnh, Tần Kham, ta muốn đa tạ ngươi, đa tạ ngươi giúp ta bảo vệ tốt tòa giang sơn này, cũng khiến nó thay đổi nghiêng trời lệch đất, cho dù lúc này ta thân nằm ở Hoàng Tuyền cũng không thẹn với liệt tổ liệt tông."
Tần Kham đã biết đáp án của Chu Hậu Chiếu, cúi đầu thở dài: "Quân thần chúng ta tiêu phí hơn mười năm tinh huyết, trị hạ giang sơn thịnh thế, nó vốn có thể rộng lớn hơn, cường thịnh hơn, bệ hạ cớ sao lại buông bỏ."
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Bởi vì ta mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi rồi. Tần Kham, cuộc sống ta muốn không phải là cẩm y ngọc, không phải nhất hô bá ứng, kỳ thật cái ta muốn rất đơn giản, chỉ muốn đi con đường mà ta muốn đi, ánh mắt khi người khác nhìn ta không phải là hoàng đế cao cao tại thượng, cũng không phải hư ảnh do lễ chế, mũ miện, phong hào dựng lên, ta chỉ muốn làm một người bình thường có tên có họ, không còn phải nghe triều thần lải nhải bên tai."
Tần Kham gật đầu: "Thần minh bạch, cái người muốn là tự do."
Chu Hậu Chiếu lộ ra bộ dạng kỳ dị, suy tư một lát, gật đầu nói: "Từ này rất mới mẻ, không sai, cái ta muốn là tự do, đúng, tự do."
Cúi đầu thở dài, Chu Hậu Chiếu nói: "Kỳ thật... Bờ vai của ta quá yếu, căn bản không gánh được giang sơn to lớn như vậy, ta gánh mười bốn năm, chỉ cảm thấy đã hao hết khí lực cả đời, Tần Kham, ta... Thật sự không gánh nổi nữa, mấy năm gần đây, ta ngày càng tuyệt vọng, cho đến sau khi đuối nước hôn mê, được phu nhân của ngươi cứu, được Cao Phượng lén đưa ra khỏi cung, tiếp theo tân hoàng lên ngôi. Đối với ta mà nói, đây quả thực là cơ hội trùng sinh của ta, vất vả lắm mới thoát khỏi được cái lồng chim hoa lệ đó, ta sao có thể quay lại được?"
Hán Vệ đề kỵ nhiều ngày truy tra tìm kiếm, Thái Hậu trong thâm cung ngày ngày nóng ruột nóng gan, đại thần trong triều ngày ngày than thở thương tiếc, đều là vì một người.
Đối với giang sơn xã tắc mà nói, người này là trời, là chủ tâm cốt, hắn là ngọn nguồn để toàn bộ thần dân thiên hạ vận chuyển và sinh hoạt bình thường.
Tần Kham không ngờ trong cuộc đời này có thể lại nhìn thấy Chu Hậu Chiếu, nhưng càng không ngờ rằng khi xin Chu Hậu Chiếu hồi cung đăng cơ thì lại nghe được một câu trả lời như vậy.
Chu Hậu Chiếu nói rất nhiều, quy kết lại thì chỉ có hai chữ, "Mệt mỏi".
Tần Kham có thể lý giải, từ ngày quen hắn vào mười bốn năm trước, Tần Kham luôn cho rằng Chu Hậu Chiếu không thích hợp để làm hoàng đế, hắn có thể là tài tử ngâm gió ngợi trăng, có thể là hoàn khố chỉ biết sống phóng túng, hắn thậm chí có thể là tiều phu đốn củi cấy mạ. Bất kể là thân phận nào, chắc hẳn Chu Hậu Chiếu đều sẽ mang theo nụ cười an nhàn và vô cùng thỏa mãn, bình thản hạnh phúc sống hết cuộc đời, hắn có thể là bất kỳ ai, bất kỳ thân phận gì, chỉ độc không thể là hoàng đế.
Hoàng cung là nhà giam, mà hoàng đế chỉ là tù phạm trong nhà giam đó, mỗi ngày triều hội đối với hắn mà nói, không khác gì đối với với sự thẩm vấn của mấy trăm đại thần trong kim điện, trừ từng bước ép sát và trách ra thì chính là những lời răn dạy giống như vĩnh viễn không ngừng nghỉ, mỗi lần vào triều chẳng khác nào là một lần chiến đấu không thấy máu, mà hắn phải chiến đấu suốt mười bốn năm trời.
Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, Tần Kham nếu ngồi trên long ỷ đó, sau mười mấy năm phải đấu với mấy trăm người thì sẽ có cảm giác như thế nào?
Có lẽ, hắn cũng không muốn làm hoàng đế, cho dù nó đại biểu cho thân phận tôn quý nhất thế gian.
Tần Kham có thể lý giải lựa chọn của Chu Hậu Chiếu, nhưng hắn không thể chấp nhận lựa chọn này.
" Bệ hạ sau khi đăng cơ lại có thể không thượng triều, có thể tránh không gặp triều thần, quốc sự triều chính đã có nội các và ti lễ giám lo liệu, thần cũng có thể phân ưu cho bệ hạ, nhưng chiếc long ỷ trong hoàng cung Chỉ có thể là của bệ hạ." Tần Kham cúi đầu khẩn cầu.
Chu Hậu Chiếu cười cười: "Tần Kham, ngươi có biết từ sau khi Cao Phượng đem ta ra khỏi cung, mỗi ngày ta sống như thế nào không?"
" Thần không biết."
" Ta mỗi ngày ngủ thẳng tới canh ba giờ Thìn mới dậy, Lưu Lương Nữ mặc quần áo cho ta. Sau đó bưng lên cho ta một chén cháo hoa do nàng tự tay bấu. Sau khi ta ăn cháo xong, cầm gạo ra vườn cho gà ăn. Tiếp theo Cao Phượng sẽ cùng ta đi dạo trong thâm sơn, thỉnh thoảng ta còn có thể tự tay bắn hạ hai ba con thỏ hoang, đúng rồi, sau khi trời vào thu, ta còn học được thu gặt lúa mạch thế nào, Cao Phượng dùng tên giải mua mười mẫu đất, ngay cả lúa mạch loại tốt cũng mua, tất cả đều do ba người chúng ta cùng nhau thu gặt, Lưu Lương Nữ nói muốn tiếp tục bán rượu, mùa xuân sang năm chúng ta sẽ tìm một chỗ cảnh sắc đẹp để mở tửu quán, ta là chưởng quầy. Cao Phượng làm đầu bếp, Lưu Lương Nữ ủ rượu."
Trong mắt Chu Hậu Chiếu nổi lên ánh mắt chờ mong, chậm rãi nói: "Đây mới là những ngày tháng mà ta muốn sống, không d triều tranh, không phải cãi nhau v các đại thần, trên vai lại càng không phải gánh quốc gia, xã tắc, cho tới hôm nay, ta mới cảm thấy mình thật sự là người, ta trước kia, chỉ là một cái xác không hồn mặc long bào mà thôi."
Tần Kham vẫn cúi đầu, cho đến hôm nay, hắn mới phát hiện trong lòng Chu Hậu Chiếu có áp lực trầm trọng như vậy, đối với cuộc sống đế vương có nhiều bất mãn và kháng cự như vậy.
Trong đầu không ngừng giãy dụa dày vò, Tần Kham đang do dự có nên nói ra triều cục kinh sư hay không.