Khi vẫn đang do dự, Chu Hậu Chiếu giống như nhìn ra tâm tình mâu thuẫn của hắn, cười nói: "Nghe nói tân hoàng đã đăng cơ, là đường đệ Chu Hậu Thông?"
"Vâng."
" Vẻ mặt của ngươi nói cho ta biết, ngươi và tân hoàng quan hệ không phải tốt lắm."
Tần Kham cũng cười: "Kết bạn với bằng hữu, cả đời chỉ cần một người là đủ rồi, có đôi khi bằng hữu hoàng đế này làm sai, ta cũng hận rằng đời này không nên quen hắn thì tốt hơn, làm sao lại tự tìm đường chết đi kết giao với một bằng hữu hoàng đế nữa?"
Chu Hậu Chiếu cười ha ha: "Nếu đã kết giao rồi thì không thể quay lại được, bằng hữu hoàng đế của ngươi sau này vẫn cần ngươi bảo vệ hắn."
Tần Khamv trong lòng dâng lên sự cảm động: "Ngươi bảo vệ ta mười bốn năm, từ nay về sau, nên là ta bảo vệ ngươi... Trừ phi có một ngày ta không còn trên nhân thế."
Nói tới đây, trong lời nói Tần Kham đã bất lực chấp nhận lựa chọn của Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu trầm ngâm một lúc, ánh mắt rất có thâm ý nhìn hắn: "Xem ra triều cục kinh sư đã hết sức căng thẳng."
Tần Kham bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Đúng."
Chu Hậu Chiếu thản nhiên nói: "Còn nhớ ngày ta quen ngươi, chúng ta cùng nhau đấu địa chủ, cuối cùng ta giơ ra thân phận đông cung Thái tử, ngươi lúc ấy vẫn ném đôi hai ra, rồi mới dùng đại lễ chào hỏi ta. Tần Kham, ngươi không phải là người cam tâm nghển cổ chờ chém, bề ngoài của ngươi nhã nhặn, nhưng từ trong xương tủy thì cương liệt hơn bất kỳ ai, ngươi tuy xuất thân người đọc sách, nhưng quan niệm trung thị phi của ngươi kỳ thật rất mỏng, ta cũng không biết năm đó ngươi đọc sách thánh hiền thế nào, trong người đọc sách của cả quốc, ta chưa thấy ai như ngươi, từ sau khi biết tân hoàng đăng cơ, ta vẫn luôn nghĩ, nếu tân hoàng bất mãn với ngươi, ngươi sẽ ứng đối như thế nào? Nghĩ rằng nếu bị ép tới tuyệt lộ, ngươi cũng chẳng ngại xé cờ tạo phản, Tần Kham ta nói có đúng không?"
Chu Hậu Chiếu nói xong, ánh mắt bình thản nhìn Tần Kham dần dần trở nên sắc bén, thành một hôn quân nổi tiếng thiên hạ, ánh mắt này rất hiếm thấy, không khí trong viện cũng bỗng trở nên khẩn trương.
Cao Phượng ở bên cạnh khiếp sợ nhìn hắn.
Giao tình của Chu Hậu Chiếu và Tần Kham, Cao Phượng thân là một trong bát hổ nội cung, vẫn luôn nhìn thấy, theo hắn, giao tình của hai người này so với thân huynh đệ thì còn thân thiết hơn, chỉ thiếu mỗi nước mặt chung một khố, không ngờ hôm nay Chu Hậu Chiếu lại nói ra những lời thật lòng, Cao Phượng ở bên cạnh nghe mà mí mắt giật giật.
Phản ứng của Tần Kham so với Chu Hậu Chiếu còn bình tĩnh hơn, không quỳ xuống kêu oan, càng không chỉ lên trời nói trung thành với triều đình, hắn chỉ thản nhiên nhìn Chu Hậu Chiếu, ánh mắt bình tĩnh giống như vỏ kiếm không gì không chứa được, thu hết ánh mắt sắc bén như mũi kiếm của Chu Hậu Chiếu vào trong vỏ.
"Ta biết năm vạn biên quân của Tổng đốc Liêu Đông Diệp Cận Tuyền đã vào kinh, người khác không biết quan hệ của ngươi và Diệp Cận Tuyền, tathì lại biết rất rõ, năm đó ta chính mắt thấy ngươi dẫn hắn vào phủ, làm phó hộ viện nhà ngươi, hiện giờ biên quân Liêu Đông đã vào kinh, Tần Kham, ngươi muốn làm hoàng đế à?" Thanh âm của Chu Hậu Chiếu có một tia khác thường.
" Ta chưa bao giờ muốn làm hoàng đế, nhìn ngươi làm hoàng đế mười bốn năm mệt tới như vậy, ta làm sao lại đi dẫm vào vết xe đổ của ngươi? Ta, chỉ muốn sống sót, chỉ muốn thê tử và con cái được sống sót."
Nhìn khuôn mặt vô cùng thản nhiên của Tần Kham, mặt Chu Hậu Chiếu hơi vặn vẹo, hai người đứng đối diện nhau, trong viện dần dần tràn ngập vị đạo giương cung bạt kiếm.
Thật lâu sau, Chu Hậu Chiếu thở dài: "Ngươi là bằng hữu tốt nhất trong kiếp này của ta, nhưng tòa giang sơn này chung quy vẫn là giang sơn của Chu gia, Tần Kham, ngươi nếu là ta, ngươi sẽ làm thế nào?"
Tần Kham cũng cúi mặt thở dài: "Ta đã bị bức đến tuyệt cảnh, lui thêm một bước chính là vực sâu vạn trượng, ta nếu ngã xuống, vợ và con cái sẽ bị giết, vô số tinh lực tâm huyết ta bỏ ra hơn mười năm để thay đổi thế đạo từ nay về sau sẽ người chết là dừng, Đại Minh ta lại quay về con đường cũ, sự tồn tại của Tần Kham ta giống như một ảo mộng không lưu lại dấu vết, bệ hạ, ngươi nếu là ta, ngươi sẽ làm thế nào?"
Xe ngựa về thành, sắc mặt Tần Kham âm trầm đáng sợ, Đường Tử Hòa tự thấy chột dạ, vẫn co rúm ở góc xe ngựa không dám nói gì, ngay cả dũng khí nhìn hắn một cái cũng không có.
Xe ngựa một đường trầm mặc đi về ngoại trạch thành đông kinh sư, Tần Kham và Đường Tử Hòa xuống xe ngựa, vừa nhấc chân bước vào cửa lớn thì thấy ở cuối đường, Đinh Thuận vẻ mặt hoảng loạn vội vàng chạy tới.
" Công gia, không ổn rồi, Tiền Ninh ở Thiên Tân đại khai sát giới rồi!"
Tần Kham ngẩn người, chân vừa bước vào cửa lớn lập tức thu lại, các thị vệ thấy chuyện quan trọng, rất tự giác tỏa ra bốn phía.
" Nói tiếp đi." Tần Kham lạnh lùng nói.
Đinh Thuận lau mồ hôi, tức giận nói: "Tiền Ninh hôm qua vừa tới Thiên Tân đã hạ lệnh bắt toàn bộ tri phủ Thiên Tân, Chỉ huy sứ của ba vệ cùng với Tổng đốc thủy sư Thiên Tân, hơn nữa trượng tễ Thiên hộ của Thiên hộ sở Cẩm Y vệ Thiên Tân ngay tại chỗ, hôm nay lại thu công hàm qua lại của nha môn tri phủ, Chỉ huy sứ ti ba vệ và Cẩm Y vệ Thiên hộ sở, phái binh phong tỏa cảng đông Thiên Tân, đuổi cả vạn dân phu đóng thuyền, bắt hơn trăm thương nhân Thiên Tân, hơn nữa tự mình tới thủy sư Thiên Tân, lấy cớ lùng bắt dư nghiệt của Bạch Liên giáo, bắt hết Tổng binh, tham tướng, Thiên hộ thủy sư, lập tức tuyên bố những người này cấu kết v Bạch Liên giáo, không thẩm tra đã chém đầu trước mặt cả vạn tướng sĩ thủy sư, có tướng sĩ thủy sư không phục, hô mấy tiếng oan uổng, lại trúng tâm đen của Tiền Ninh, lập tức lại bắt hơn một ngàn tướng sĩ đem ra chém đầu, tiếp theo lại lệnh cho toàn thể tướng sĩ thủy sư bỏ vũ khí về doanh, không được tự tiện hành động, chờ triều đình xử trí."
Tần Kham càng nghe sắc mặt càng lạnh, cả người tức giận đến run rẩy, xiết chặt nắm tay chửi: "Vương bát đản! Quá ngông nghênh rồi."
Đinh Thuận liếm liếm môi nói: "Công gia, hành động này của Tiền Ninh rõ ràng được tân hoàng sai khiến, Hạng Trang múa kiếm, ý ở Phái Công. Họ Tiền ở Thiên Tân giết nhiều người như vậy, cuối cùng vòng bảy quẹo trái khẳng định liên quan tới một người, một khi thêu dệt đủ tội danh, tiếp theo sẽ là ngôn quan trong triều thượng sớ hạch tội, khi đó trong triều tiếng phản đối vang lên khắp nơi, tân hoàng lại biết thời biết thế tước bỏ tước Ninh Quốc Công, Công gia là người không có chức không có tước, tân hoàng muốn đối phó với ngài chẳng phải là càng dễ dàng hơn ư?"
Tần Kham nghiến răng ken két, lại không nói câu gì.
Không biết qua bao lâu, Tần Kham dần dần tỉnh táo lại, đột nhiên hỏi một câu có vẻ như rất không liên quan.
" Hôm nay trong thành có động tĩnh gì không?"
Đinh Thuận nghe vậy trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, vẻ mặt rất đắc ý, nhưng lại giả vờ giả vịt thở dài: "Trong thành Hôm nay có động tĩnh lớn, hơn bốn trăm đại thần thỉnh nguyện trước cửa Thừa Thiên, lại tự dưng xuất hiện hơn một trăm quân sĩ, nói là phụng thánh chỉ, trượng tễ tại chỗ một trăm mười ba vị đại thần, Đại Minh từ lúc lập quốc tới nay ít thấy huyết án kinh thiên như vậy."
Đường Tử Hòa Vẻ mặt đang chột dạ tay nghe hai người nói chuyện, nói đến tại cửa Thừa Thiên chết hơn một trăm vị đại thần, hơn nữa sau khi nghe nói là thánh chỉ hạ lệnh trượng sát, Đường Tử Hòa mắt dần dần tỏa sáng, vẻ hưng phấn trong mắt càng lúc càng đậm.