Trái tim Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần tại thời khắc này như ngừng đập.
Sợ hãi đến cực hạn, bọn hắn thậm chí còn không phát nổi ra tiếng.
"Phanh!"
Bánh bao sữa nặng nề ngã ở bên trên đệm khí của đội phòng cháy chữa cháy.
Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần đang bị nhân viên phòng cháy ôm giữ liền điên cuồng giãy dụa.
"Tể Tể!"
"Tể Tể!"
"Các chú mau buông cháu ra, kia là em gái cháu!"
"Tể Tể là em gái của chúng cháu!"
......
Hoắc trầm Lệnh nhận được điện thoại tin bánh bao sữa ngã từ trên cao xuống lúc mới từ công ty ra, đang muốn đi về Hoắc thị trang viên.
Mấy phút trước, hắn đứng trong thang máy đột nhiên cảm giác được mi tâm nhói nhói đau, giống như có đồ vật gì từ trong mi tâm hắn bị lôi ra.
Loại tình huống này chưa bao giờ có, hắn sợ Giang Lâm nhận ra điều bất thường, cho nên quyết định tự mình lái xe.
"Trầm Lệnh, Tể Tể...... ngã từ trên lầu xuống."
Hoắc trầm Lệnh cho là mình nghe lầm nên hỏi lại.
"Cái gì?"
Hoắc Trầm Huy thanh âm nặng nề, khàn khàn, giống như đang cật lực khống chế cảm xúc.
"Trầm Lệnh, Tể Tể, ngã từ trên lầu xuống, bây giờ đang ở bệnh viện."
"Bác sĩ nói con bé luôn gọi cha, muốn tìm cha, ngươi......"
"Em lập tức đi qua!"
Hoắc trầm Lệnh hai tay giữ chặt tay lái quay vòng vòng, làm cho chiếc xe đang chạy liền ở nguyên tại chỗ xoay tròn một trăm tám mươi độ, quay đầu phi nhanh về hướng sân bay.
Ba giờ sau, Hoắc trầm Lệnh mang theo một thân lạnh lẽo vội vàng xông vào phòng cấp cứu của bệnh viện mà bánh bao sữa đang chờ điều trị.
Nhóm người Hoắc Trầm Huy cũng ở bên trong, bởi vì bánh bao sữa luôn gọi cha, cho nên bác sĩ không làm giải phẫu ngay, trong đầu bị tụ huyết nghiêm trọng, một chút sơ sẩy khả năng người sẽ không còn.
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần nghĩ đến lúc bánh bao sữa hạ xuống xuất hiện bàn tay vô hình kia, còn nghe thấy âm thanh truyền vào trong đầu bọn hắn, cảm thấy Tể Tể sẽ không cứ như thế mà bỏ đi.
Nếu không bọn hắn chiếu cố tốt Tể Tể như thế nào được?
Minh Vương còn là Vương của Địa Phủ!
Làm Vương, miệng vàng lời ngọc, làm sao có thể lật lọng lời nói của mình?
Nhưng trong đầu Tể Tể hiện tại bị xung huyết là thật, âm thanh gọi cha cũng càng ngày càng yếu.
Đôi mắt của bé trước đó vẫn mở to, nhưng bây giờ dường như không còn sức để nhấc mí mắt lên.
Hoắc trầm Lệnh vừa mới tiến vào, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần ngay lập tức cùng nhau mở miệng.
"Cha, cha nhanh đồng ý với Tể Tể đi."
Mặc dù người cha này cũng không phải người cha kia, nhưng bây giờ cũng là cha của Tể Tể.
Bây giờ có thể ý thức của Tể Tể đang dần mơ hồ, bé chỉ cần nhận được câu trả lời là có thể được?
Nhìn thấy bánh bao sữa nằm ở trên bàn thủ thuật, cơ thể nho nhỏ với sắc mặt trắng bệch, lỗ mũi có máu, Hoắc trầm Lệnh giống như bị người đánh vào đầu, đầu óc trống rỗng.
Hai đầu gối như mềm nhũn ra, nhanh chóng ngồi phịch ở bên giường, nắm chắc tay bánh bao sữa.
"Tể Tể, cha tới rồi."
"Tể Tể!"
"Tể Tể, con nhìn xem, là cha đây!"
"Tể Tể!"
......
Mí mắt bánh bao sữa cụp xuống, bé nghe thấy giọng nói rất nhỏ gần như không thể nghe thấy, dùng lực nâng mí mắt lên, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, mạnh mẽ rắn rỏi.
Giống như đang cầm tay của bé, đang kêu tên Tể Tể, muốn bé gọi cha.
Bánh bao sữa đang ủy khuất trong nháy mắt bộc phát, nước mắt cộp cộp chảy ra.
"Cha ~~~"
"Cha ~~"
"Ô ô ô...... Cha, Tể Tể ngoan...... Không cần bỏ rơi Tể Tể ~~ Ô ô ô......"
"Tể Tể không có việc gì nhất định...... Nhất định sẽ không tìm cha ~ Ô ô ô...... Tể Tể sẽ rất ngoan rất ngoan......"
"Cha không muốn Tể Tể trở về...... Ô ô ô...... Tể Tể không về được nhà nữa, ô ô ô......"
......
Chớ nói Hoắc Trầm Lệnh được bánh bao sữa mở miệng gọi một tiếng cha, chính mấy người Hoắc Trầm Huy ở bên cạnh cũng nhịn không được rơi lệ.
Bác sĩ chủ trị ở bên cạnh nghe giọng yếu ớt mềm mại của bánh bao sữa, thanh âm suy yếu nhẫn nại chịu đựng, thực sự nhịn không nổi với người cha của bé.
"Anh làm cha thế nào thế?"
"Lúc này đứa nhỏ mới có bao nhiêu tuổi, cho dù phạm vào sai lầm to lớn đến thế nào thì cũng không thể nói không cho đứa nhỏ về nhà chứ?"
"Còn muốn vứt bỏ bé! Không cho bé tìm anh, anh thật đúng là......"
Một y tá ở bên cạnh cũng tức giận bất bình, nhịn không được nói mấy câu.
"Uổng cho khuôn mặt anh tuấn như vậy!"
" Bánh bao sữa biết điều, hiểu chuyện như thế, anh cũng cấm không cho bé về nhà được!"
"Cháu bé mới có ba tuổi chứ bao nhiêu, anh thế mà không cho bé tìm cha, lương tâm không cắn rứt sao?"
Ba lạp ba lạp......
Hoắc Trầm Huy cuống lên muốn giải thích.
Nhưng nhất thời không biết nên làm sao mở miệng.
Trầm Lệnh xác thực bề bộn nhiều việc, thường xuyên không ở nhà, đều là do mấy người anh trai chăm sóc chiếu cố bánh bao sữa.
Hoắc Tư Tước nhanh chóng mở miệng: "Không phải như mấy người nghĩ đâu, Tể Tể tìm cha......"
“Tư Tước, đừng nói nữa, là cha không tốt."
Hoắc trầm Lệnh chỉ coi bánh bao sữa là rất nhớ hắn, hắn biết mình làm không tốt. Ví dụ như lần đi Vận Thành này, hắn nên cùng đi với bánh bao sữa đến đây.
Hắn là cha Tể Tể, bảo hộ và chiếu cố Tể Tể là nghĩa vụ và trách nhiệm của hắn.
Về phần người cha nào mà Tể Tể nói đều không quan trọng.
Hắn biết hắn không xứng với chức vị một người cha, là hắn không tốt.
Bánh bao sữa yếu ớt ôm lấy tay cha, khóc không thành tiếng, giọng nói nhỏ dần bắt đầu dần im lặng.
Bác sĩ chủ trị thở phào một hơi.
"Lập tức giải phẫu."
Trợ thủ cùng y tá vội vàng gật đầu.
"Vâng!"
Nhóm người Hoắc trầm Lệnh được mời ra bên ngoài, cửa phòng giải phẫu trong nháy mắt đóng lại.
Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần nhìn cha thần sắc căng cứng, mặt mũi tràn đầy hối hận xấu hổ, hai anh em liếc mắt nhìn nhau đi qua.
"Cha, chúng con có chuyện muốn nói cho cha biết."
Hoắc trầm Lệnh nhớ kỹ lúc trước khi lên phi cơ, anh trai nói với hắn Tể Tể ngã thì hai đứa con trai cũng ở đó.
Theo hiểu biết của hắn với hai đứa con trai này thì tuyệt đối không có chuyện bởi vì hai đứa con trai sơ sẩy nên mới làm cho Tể Tể ngã.
Nội tình trong đó đến cùng xảy ra chuyện gì?
Hoắc trầm Lệnh khó khăn lên tiếng, hốc mắt ẩn ẩn đỏ lên.
"Qua bên kia đi."
Nói xong đi về cuối hành lang, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần cùng nhau theo tới.
Đứng ở cuối hành lang này giương mắt lên liền có thể nhìn thấy cửa phòng giải phẫu, Hoắc trầm Lệnh mang theo hai đứa con trai đến đây sau đó vẫn nhìn chằm chằm nhìn về phía phòng giải phẫu.
"Nói đi."
Hoắc Tư Tước còn đang suy nghĩ làm sao cùng cha ruột giải thích thân phận chân thật của bánh bao sữa.
Hoắc tư Thần là người nóng tính, không cần suy nghĩ liền mở miệng.
"Cha, Tể Tể là con gái ruột của Minh Vương, Vương của địa phủ, là Tể Tể chính mình nói, em ấy hôm nay bỗng nhiên từ cửa kính lầu tám bay ra ngoài, hình như là vì nhìn thấy cha ruột Minh Vương của mình."
Hoắc trầm Lệnh: "...... Vương của địa phủ, con gái ruột của Minh Vương?"
Hoắc Tư Tước từ bỏ đắn đo, không chút do dự gật đầu.
"Vâng!"
Hoắc trầm Lệnh: "...... Các con cũng thấy được cha ruột của bé sao?"
Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần lắc đầu, Hoắc tư Thần phiền muộn lại bực bội.
"Nếu như thấy được, sao có thể để hắn trực tiếp bỏ Tể Tể ở đấy, làm cho Tể Tể không cẩn thận ngã?"
Hoắc Tư Tước nói thẳng trọng điểm: "Cha, chúng con còn nghe được giọng nói của cha ruột Tể Tể, nói Địa Phủ có chuyện xảy ra, nên thu hồi Minh Vương máu trên người chúng ta, nếu không sợ có mầm tai vạ. Sau đó nói muốn chúng ta chiếu cố tốt Tể Tể, còn nói ngày sau tất có thâm tạ."
Địa Phủ quá lạ lẫm quá xa xôi, Hoắc trầm Lệnh không biết xảy ra biến cố gì.
Đối với hắn mà nói, an toàn của Tể Tể là quan trọng nhất.
Từ trên cao như vậy ngã xuống, dù là bản thân Tể Tể kỳ quái, cũng vẫn rất đáng sợ.
Hiện tại trong đầu tụ huyết, mặc dù nghe bác sĩ nói không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có chắc sẽ không có di chứng gì hay không?
Dù sao Tể Tể cũng mới ba tuổi rưỡi!
Về phần tin tức Tể Tể là con gái ruột của Minh Vương, hắn không thèm quan tâm.
Tể Tể vẫn là con gái của Hoắc trầm Lệnh hắn!
Mặc kệ nguyên nhân gì, làm cho Tể Tể khóc còn làm cho Tể Tể ngã từ trên cao xuống chính là sai rồi!
Hắn liên tiếp chất vấn.
"Cho nên? Là cha ruột của Tể Tể thật sự bỏ rơi bé? Không cho bé về nhà?"
" Hoắc trầm Lệnh ta có cái gì mà không có, còn hiếm lạ cái gì cần một người chết thâm tạ?"
"Minh Vương sao? Là cha Tể Tể mà không biết chăm sóc con bé thì không phải cha!"
"Còn hỗ trợ chiếu cố con gái của hắn? Tể Tể hiện tại là con gái của ta!"
Hoắc tư Tước: "......"
Hoắc tư Thần: "......"