Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 134

Sau hai giờ, bánh bao sữa đã qua cơn nguy kịch, không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.

Chủ yếu là do tuổi bánh bao sữa còn nhỏ, lúc ấy rơi từ trên cao xuống là đầu chạm đất trước.

Dù có đệm khí giảm xóc bảo hộ thì không chết tại chỗ đã là kỳ tích.

Mà tụ huyết trong đầu giống như đang từ từ tiêu tán, tình huống còn tốt hơn so với tưởng tượng của bọn họ.

Nhưng cũng nhất định phải theo dõi thêm.

Bốn cha con Hoắc Trầm Lệnh mặc dù lo lắng thân thể bánh bao sữa bị bác sĩ phát giác có gì khác lạ, nhưng càng lo lắng hơn tình trạng cơ thể của bé, cuối cùng vẫn quyết định để bánh bao sữa nằm viện.

Cũng may bánh bao sữa tuy có người cha ruột không đáng tin cậy còn là người đã chết, nhưng về phương diện thân thể của bé các số liệu đều rất bình thường, bệnh viện theo dõi ba ngày cũng không phát hiện ra vấn đề kỳ quái gì.

Hai cha con Hoắc Trầm Huy không biết được nội tình, rất lo lắng cho bánh bao sữa đến sắp nứt cả tim gan, vô cùng hoảng sợ.

Sau khi Hoắc An An được truyền máu thì tình huống thân thể đã ổn định lại, được đưa vào phòng bệnh VIP, hai cha con lại luôn canh giữ ở trong phòng bệnh bánh bao sữa.

Hoắc Trầm Huy tự trách mình rất nhiều.

"Nếu như không bởi vì Tể Tể muốn bảo hộ chúng ta, cùng chúng ta đi Vận Thành, cũng sẽ không phát sinh sự tình như thế này!"

Hoắc trầm Lệnh biết tính mệnh của Tể Tể không còn nguy hiểm nữa, cảm xúc coi như bình ổn.

Mặc dù bánh bao sữa ngã cùng cha ruột vô trách nhiệm có quan hệ trực tiếp, nhưng hắn vẫn không nhịn được giận chó đánh mèo lên Hoắc An An đã chạy trốn tới đây.

Nghe anh trai nói, sắc mặt hắn trầm xuống.

"Không liên quan tới anh và Tư Lâm, nếu như không phải Hoắc An An chạy đến Vận Thành, thì làm sao xảy ra những sự tình loạn thất bát tao này?"

Không đợi Hoắc Trầm Huy nói chuyện, ánh mắt sắc bén băng hàn của hắn nhìn sang.

"Hoắc An An tỉnh rồi sao?"

Hoắc trầm Huy gật đầu, nói đến Hoắc An An, ánh mắt hắn lại trở nên phức tạp.

"Tỉnh, nhưng mà...... Bởi vì va chạm vào phần đầu, hiện tại...... còn không nhận ra anh và Tư Lâm."

Hoắc trầm Lệnh hơi kinh ngạc: "Cũng không nhận ra?"

Hoắc trầm Huy gật đầu: "Đúng thế, bao gồm cả vương Ngọc Linh, còn có Hứa Dao đang nằm viện nữa."

Hoắc trầm Lệnh: "......"

Hoắc Trầm Huy hiển nhiên cũng không quá tin tưởng, nhưng bỗng nhiên tra ra Hoắc An An không phải con gái ruột của hắn, là chứng cứ Vương Ngọc Linh vượt quá giới hạn, nhất thời sắc mặt càng thêm khó coi.

"Đợi thân thể con bé tốt, anh sẽ thử lại lần nữa."

Hiện tại đứa nhỏ đều nằm viện, thời gian ngủ tương đối dài, bác sĩ nói không thể k1ch thích đến bé, dù là tâm tình của hắn giống như trong chảo dầu dầu nóng, cũng chỉ có thể đè tất cả mọi thứ xuống.

Hoắc trầm Lệnh mím môi: "Tùy anh vậy, Tể Tể ở đây có em cùng mấy đứa Tư Cẩn rồi, anh cùng với Tư Lâm về khách sạn nghỉ ngơi một chút đi."

Hoắc Trầm Huy áy náy, tự trách, Tể Tể hôn mê, hắn căn bản không dám rời phòng bệnh nửa bước.

Mặc kệ bốn cha con Hoắc Trầm Lệnh nói an ủi gì thì một tấc cũng không rời.

Hoắc Tư Lâm cũng giống hắn, trừ thời gian giải quyết vấn đề s1nh lý, thì vẫn luôn cầm tay bánh bao sữa.

Hoắc trầm Lệnh nhéo nhéo mi tâm: "Anh, Tư Lâm, Tể Tể tỉnh lại nếu như thấy hai người tiều tụy như vậy, con bé cũng sẽ tự trách."

Hoắc Tư Cẩn lập tức bổ sung: "Đúng! Tể Tể mặc dù mới ba tuổi rưỡi, nhưng đặc biệt nhu thuận hiểu chuyện, cũng rất tình cảm. Biết Bác cùng Anh Tư Lâm luôn không rời trông coi ở đây, em ấy thật sự sẽ tự trách bản thân đấy."

Hoắc Tư Tước giữ chặt cánh tay Hoắc Tư Lâm: “Anh Tư Lâm, anh đi nghỉ đi, chờ Tể Tể tỉnh, em lập tức điện thoại cho anh biết."

Hoắc tư Thần cũng gật đầu theo: "Bác, anh Tư Lâm, nhanh đi nghỉ ngơi một chút đi."

Hoắc Trầm Huy còn muốn cự tuyệt, Hoắc trầm Lệnh nhìn hai cha con râu ria xồm xoàm, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt cũng có nhiều tơ máu, lông mày chau lại.

"Nếu An An đã không phải con gái ruột của anh, anh xem thu xếp nói chuyện với Vương Ngọc Linh như thế nào, anh nên cùng Tư Lâm thừa dịp thời gian này cẩn thận suy tính đi."

Nói đến Vương Ngọc Linh, sắc mặt Hoắc Trầm Huy đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.

Những tia máu vằn vện trong mắt hiện ra hàn ý.

Hoắc Tư Lâm thần sắc cứng ngắc.

Dù sao đó vẫn là mẹ ruột hắn.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, em gái được tất cả mọi người trong nhà yêu thương tám năm lại không phải là con gái ruột của cha.

Hoắc Trầm Huy vẫn kiên trì: "Anh muốn đợi đến lúc Tể Tể tỉnh lại."

Ngay lúc này điện thoại của Hoắc Tư Lâm lại vang lên, không cần nhìn cũng biết là của Vương Ngọc Linh gọi tới, cũng đang ở bệnh viện này.

Ba ngày qua, Vương Ngọc Linh vẫn luôn muốn gặp Hoắc Trầm Huy, nhưng Hoắc Trầm Huy căn bản không rời phòng bệnh bên này, đừng nói là gặp người, đến điện thoại mà cô ta gọi, Hoắc Trầm Huy cũng không nghe, cuối cùng dứt khoát tắt máy.

Cô ta không có cách nào, đành phải liên tục gọi cho con trai Hoắc Tư Lâm.

Hoắc Tư Lâm cúp điện thoại, nắm thật chặt tay nhỏ của bánh bao sữa.

Hắn thoáng nghiêng đầu, nghiêm túc lại sâu sắc nhìn cha ruột của mình Hoắc Trầm Huy.

Khuôn mặt tuấn lãng đẹp trai của Hoắc Tư Lâm bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười kia chua xót lại bao dung.

"Cha, mặc kệ cha có quyết định như thế nào, con đều ủng hộ cha."

Thần kinh Hoắc Trầm Huy luôn một mực căng cứng nhìn nụ cười của con trai, lại nghe thấy lời này của con, trong lòng kịch liệt rung động.

Hắn há to miệng nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Hoắc Tư Lâm buông tay đang cầm bánh bao sữa ra, tiến tới chỗ cha nâng ông đứng lên.

"Cha, con và cha cùng đi thôi."

Hoắc Trầm Huy muốn nói đây là chuyện rất lớn, Hoắc Tư Lâm không đợi ông mở miệng liền nói trước, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt.

"Cái tính khí kia của mẹ...... con tương đối yên tâm."

Chủ yếu là liên tiếp ba ngày hai đêm rồi cha gần như không chợp mắt, hắn sợ mẹ nháo quá, cha sẽ chịu không nổi.

Hoắc trầm Lệnh vỗ vỗ bả vai Hoắc Trầm Huy: “Tư Lâm nói có lý."

Hắn nhìn con trai cả Tư Cẩn: "Tư Cẩn, con đi sang chỗ chú út bên kia xem chú ấy có gì cần gì không."

Phòng bệnh Hoắc trầm Vân ngay bên cạnh phòng của Hoắc An An. Hai cha con Hoắc Trầm Huy và Hoắc Tư Lâm nghe thấy thì biết đây là em trai (chú hai) không yên lòng bọn hắn, cho nên để Tư Cẩn đi qua đề phòng vạn nhất.

Hoắc Tư Cẩn lập tức gật đầu: "Vâng."

——

Phòng bệnh của Hoắc An An, Vương Ngọc Linh đang như là kiến bò trên chảo nóng.

Vốn dĩ là người trang dung tinh xảo, bởi vì con gái ruột của mình bỗng nhiên bị Hoắc Trầm Huy phát hiện ra bí mật, bây giờ đang rất nôn nóng bất an, đã liên tiếp ba ngày không ngủ được giấc nào đầy đủ.

Tăng thêm chuyện con gái bị ảnh hưởng bởi tai nạn mà mất trí nhớ, bản thân muốn để con gái cầu tình với chồng của mình nhưng hiển nhiên biện pháp này không làm được.

Làm cho cô càng phát hỏa bất an hơn chính là chuyện Hoắc Trầm Huy một mực không nghe điện thoại, bản thân có đi sang tìm người cũng sẽ bị Hoắc trầm Lệnh an bài vệ sĩ ngăn cản từ xa.

Nghĩ đến Hoắc trầm Lệnh, Vương Ngọc Linh cũng tự nhiên mà nghĩ đến Minh Tể Tể.

Cô ở trong phòng bệnh nôn nóng đi tới đi lui, nhìn thấy con gái khuôn mặt mê mang nhìn qua mình, vừa thấy đau lòng vừa thấy phẫn nộ.

"Đều tại chú hai của con, không có con gái thì có cháu gái còn không được? Nhất định phải nhận nuôi Minh Tể Tể!"

"Nếu như không có Minh Tể Tể, An An con chính là bé gái duy nhất của cả họ, ông bà nội còn có cha và anh của con, làm gì có ai là không xem con như bảo bối trong lòng bàn tay mà nâng niu?"

"Minh Tể Tể chính là cái mầm tai họa! Ngã như thế mà không có chết luôn tại chỗ đi!"

Vương Ngọc Linh hùng hùng hổ hổ, một đôi mắt như núi lửa chờ phun trào.

Hoắc An An nằm trên giường bệnh không rên một tiếng, dùng đôi mắt lạ lẫm mờ mịt lại có chút sợ hãi nhìn cô ta.

Hoắc Trầm Huy vừa từ bên kia đi về đây nghe được mấy lời nói của cô ta, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ đẩy mạnh cửa phòng bệnh.

"Vương Ngọc Linh, ngươi vẫn là người sao?"

Hắn bất ngờ đẩy cửa đi vào, tức giận chất vấn, dọa Hoắc An An đang nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt kinh hô lên một tiếng, run lẩy bẩy.

Hoắc Tư Lâm đi theo ngay đằng sau Hoắc Trầm Huy bước nhanh tiến vào, đi thẳng đến giường bệnh nhẹ nhàng vỗ vỗ Hoắc An An bị hù dọa.

Hoắc Trầm Huy khựng lại, phức tạp nhìn Hoắc An An, trong mắt nổi lên rất nhiều tia máu, ánh mắt lại sắc bén nhìn tới Vương Ngọc Linh đang tràn đầy kinh ngạc.

"Ra ngoài nói chuyện!"
Bình Luận (0)
Comment