Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 108

Edit: Ngọc

Beta: Hạ Y

_____

Sau khoảng nửa tiếng, Cẩm Chướng vui vẻ bay về, từ nụ cười trên môi, có thể biết được mọi việc đang diễn ra tốt đẹp, cô đã có được điều mình muốn.

“Cảm ơn đại nhân!” Cẩm Chướng một lần nữa chân thành cảm ơn cậu.

“Đừng vội cảm ơn tôi.” Yến Lâu liếc nhìn Trác Vũ Sanh, thấy anh đang mỉm cười không nói gì, cậu nói: “Tôi sẽ không nuông chiều các cô như anh Trác, sai lầm của các cô đã khiến phó bản bất thường và ngừng hoạt động, các cô cần phải bị trừng phạt.”

Thiên Điểu lo lắng nhìn cậu, hỏi: “Hình phạt gì thế? Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không dọn nhà vệ sinh đâu!”

“Dọn nhà vệ sinh?” Yến Lâu nhìn Trác Vũ Sanh đầy nghi ngờ.

Trác Vũ Sanh cười khan, trừng mắt nhìn Thiên Điểu, giải thích: “Tôi đã từng dọa họ, con gái thích sạch sẽ mà, nếu họ không nghe lời, tôi sẽ doạ họ đi dọn nhà vệ sinh.”

Yến Lâu: “…”

Cậu im lặng một lúc, gật đầu, nói: “Tôi nghĩ hình phạt này cũng tốt, có thể cân nhắc thử.”

Các Tiên Hoa: “…”

“Hình phạt hiện tại là cho các cô đến phòng học nhỏ của cửa hàng búp bê đúng một tháng.” Yến Lâu nói: “Trong thời gian này cứ giữ công việc dọn dẹp nhà vệ sinh lại, lần sau nếu các cô mắc lỗi, tôi sẽ nhờ người chuẩn bị trước những dụng cụ phù hợp cho các cô.”

Các Tiên Hoa: “…”

Xin hỏi, bọn họ có thể quay ngược thời gian đánh chết cái miệng tiện của Thiên Điểu không?

Sau khi giải quyết xong việc của phó bản, thời gian còn lại Yến Lâu để cho Trác Vũ Sanh và Tiên Hoa ôn chuyện, cậu và Nicholas quyết định đi dạo một vòng trong thị trấn nhỏ này.

Đây là lần đầu tiên Yến Lâu nhìn thấy Thế giới nhỏ, cậu có chút tò mò về khung cảnh ở đây.

“Thế giới nhỏ chỉ là sự phân chia giữa kích thước thế giới và lớp năng lượng.” Nicholas cười giải thích: “Phong cảnh của mỗi thế giới khác nhau, chúng có những vẻ đẹp và ưu điểm riêng biệt, không vì quy mô của thế giới mà có chênh lệch.”

Y nhìn nghiêng về phía Yến Lâu, mỉm cười: “Cũng như ta và em.”

Yến Lâu sững người một lúc, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Bệ hạ đã khen ngợi.”

Nicholas nắm lấy tay cậu, hỏi: “Em muốn xem mọi người trong thị trấn, hay muốn xem phong cảnh trên núi?”

“Trên núi có phong cảnh gì thế?” Yến Lâu nhướng mày hỏi.

Nicholas nói: “Ta không biết, nhưng ta nghe thấy rất nhiều tiếng nước, có lẽ là thác nước.”

“Vậy đi lên núi xem.” Yến Lâu nói: “Em nhìn mọi người nhiều rồi, nhìn mệt lắm rồi.”

Nicholas mỉm cười bất đắc dĩ, rồi lôi kéo cậu bước vào rừng.

Không khí ở núi rừng trong lành hơn ở thị trấn, phảng phất hương thơm của hơi nước ẩm ướt và thảm thực vật, cùng cái lạnh độc nhất vô nhị vào ban đêm.

Sau khi vào núi, Yến Lâu nghe thấy tiếng nước chảy, tiếng “ầm ầm” chấn động màng nhĩ.

“Coi bộ thế trận không nhỏ nhỉ.” Yến Lâu gạt những dây leo rủ xuống chắn ngang đường, lách qua những thân rễ và những tảng đá trên mặt đất, cả hai lần mò về phía trước trong rừng sâu dưới ánh trăng.

Thực ra điều này chẳng lãng mạn chút nào, bởi đêm trong rừng vừa tối vừa quái đản lại có rất nhiều muỗi, dù chúng không dám cắn hai người thì tiếng “vo ve” ồn ào cũng đủ gây khó chịu.

Nhưng dù trong huyễn cảnh không lãng mạn như vậy, có Nicholas ở bên cậu, Yến Lâu cũng mừng thầm trong lòng.

“Lần cuối cùng em bước vào khu rừng này là ở trong Thế Giới Hoang Dã.” Yến Lâu mỉm cười nói: “Không khí và cảnh vật ở đó tốt hơn nhiều, em cũng nghĩ đến việc ở lại thêm vài ngày nữa cho đầu óc thoải mái, nhưng lại có quá nhiều chuyện.”

Nicholas nói: “Khi có thời gian chúng ta sẽ đến đó một lần nữa, ta sẽ ở lại với em.”

“Được.” Có lời hứa của y, Yến Lâu đã có một bộ lọc đối với Thế Giới Hoang Dã, rừng rậm và núi non trong ký ức của cậu cũng trở nên xanh tươi, cậu giờ đang rất mong chờ.

Dòng thác đến từ tuyết tan ở dãy núi phía xa, dòng thác từ trên cao sà xuống, hùng vĩ bàng bạc. Khi đến điểm thấp, các dòng suối trên núi cao và thấp phân tán nước thành vô số dòng, có thứ trở thành suối chảy róc rách, có thứ trở thành thác nước nhỏ tiếp tục kéo dài vẻ đẹp của nó.

Yến Lâu trèo lên tảng đá lớn bên dòng nước, từ đây có thể ngắm nhìn cảnh thác nước, hơi nước phả vào thật mát lạnh tinh khiết. Nhìn từ phía sau, dưới chân núi là thị trấn nơi họ đến, ánh đèn của từng hộ gia đình đã tụ lại thành một bức tranh tuyệt đẹp khác.

“Khá đẹp đấy.” Yến Lâu cảm thán.

Nicholas nói: “Nếu em nhìn vào ban ngày, phong cảnh có lẽ sẽ còn đẹp hơn.”

Yến Lâu quay lại, nói: “Em cảm thấy ánh trăng đẹp hơn.”

Nicholas giật mình, rồi mỉm cười.

Cảnh vật nhìn thấy trong Thế Giới Nhỏ này không nhiều màu sắc, nhưng lại chiếm một góc nhỏ trong trí nhớ của cả hai người, bởi vì người cùng nhau ngắm cảnh còn đẹp hơn nhiều so với phong cảnh.

Sau khi xác định được mục tiêu, Yến Lâu không lao vào phó bản hoạ thuỷ vì cần đợi phản hồi từ trụ sở game sinh tồn.

Cách đây một thời gian, cậu đã gửi báo cáo đến trụ sở game sinh tồn, ngoài việc xin bổ sung nhân viên cửa hàng, nhân viên tuần tra… cậu còn yêu cầu trụ sở giúp tạo “Chiếc Nhẫn Quyền Lực của chủ tiệm”.

Chiếc Nhẫn Quyền Lực này được làm dành riêng cho Beatrice, cậu không muốn từ bỏ con búp bê cấp A và phó bản quý hiếm này, cũng như không thể tiếp tục để Beatrice được tự do, vì vậy cậu quyết định tạo một bộ gông cùm cho Beatrice.

Trước khi Chiếc Nhẫn Quyền Lực giả được giao đến, Yến Lâu đi giải quyết một số phó bản bất thường khác, sau đó đi đến hoàng cung theo lời mời của con búp bê Nicholas.

Khi đối mặt với bản tôn Nicholas, Yến Lâu cảm thấy hơi lo lắng sau một khoảng thời gian dài không cảm nhận được, cậu suy nghĩ hồi lâu, suy đoán có thể là bởi vì bệ hạ bản tôn không đeo mặt nạ, đối mặt với thịnh thế mỹ nhan này cậu không bình tĩnh được.

“Bệ hạ tìm thần có chuyện gì?” Búp bê nói có chuyện quan trọng cần cậu đến hoàng cung, nhưng xem ra Nicholas không có việc gì gấp thì phải?

“Có vài chuyện.” Nicholas mỉm cười đứng dậy: “Trước đây không phải em lo lắng muốn tìm giáo viên cho Yến Thành sao?”

Đây quả thực là chuyện Yến Lâu đang lo lắng, từ khi Yến Thành khỏi bệnh di truyền, cậu bé càng nói chuyện càng rõ ràng. Sau một tháng, giao tiếp cơ bản không còn vấn đề gì nữa, một số thói hư tật xấu đang dần được sửa chữa, nhưng Yến Lâu vẫn cảm thấy cần phải tìm một giáo viên dạy cho cậu bé.

“Trong các đại gia tộc nhiều người rảnh rỗi lắm, ta đã chọn ra một người trong số họ.” Nicholas nói: “Em họ của Thành chủ Phan Sâm là Jingle, tài năng và thực lực của cậu ấy tốt, vả lại hiện đang nhận một chức quan nhàn rỗi, có thể cho cậu ấy dạy Yến Thành một khoảng thời gian.”

Yến Lâu rất biết ơn: “Để bệ hạ phí tâm rồi.”

Nicholas lôi kéo cậu đi ra ngoài, đoạn đường này Yến Lâu nhìn có chút lạ, cho nên cậu hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Đi trông đám Kẹo Dẻo một chút.” Nicholas dừng lại, nói: “Gần đây ta đã yêu cầu họ dọn dẹp sân, không gian cho các hoạt động sẽ lớn hơn một chút.”

Thực ra thì nuôi vài con mèo không cần thiết phải có sân rộng, nhưng hoàng cung rộng, còn trống nhiều bãi, có thêm chỗ cho hơn chúng vui chơi cũng là chuyện tốt.

“Ta nói cho em biết một tin tốt.” Nicholas trông hơi rối rắm, có vẻ muốn cười: “Em còn nhớ Kẹo Sữa không thế? Con mèo cái nhỏ chúng ta mang về từ thế giới Âm Dương.”

Yến Lâu gật đầu: “Còn nhớ chứ, nó vẫn còn đánh nhau với Kẹo Dẻo sao?”

Nicholas không nhịn được cười, nói: “Chắc không đánh nhau nữa rồi, nhưng mà… Kẹo Sữa đang mang thai một chú mèo con.”

Yến Lâu mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Ai đã làm vậy?”

Cậu nhớ trong vương cung không hạn chế động vật nhỏ tới lui, chẳng lẽ là mèo hoang sao?

Nicholas: “Kẹo Dẻo.”

Yến Lâu: “…”

Trong khoảng thời gian này cậu bận giải quyết những phó bản còn lại, chưa đến hoàng cung xem bọn chúng, kỉ niệm vẫn còn đọng lại trong cái lần Kẹo Sữa dữ dằn đuổi đánh Kẹo Dẻo vào tháng trước, không ngờ lại… có tiền đồ nha, Kẹo Dẻo!

“Khi nào thì sinh?” Yến Lâu chưa từng nuôi mèo bao giờ nên cậu không biết nhiều.

Nicholas nói: “Bác sĩ nói vài ngày nữa, nghĩa là tháng sau.”

Khoảng sân chuẩn bị cho mèo không hề nhỏ, cây cối hoa lá trong sân đủ để chúng leo trèo chơi đùa, ngoài ra trong nhà còn có nhiều khung leo núi và đồ chơi cho mèo, quả là thiên đường cho mèo.

Cậu tìm thấy Kẹo Mềm đang phơi mình dưới nắng chợp mắt trên cành cây, Kẹo Mềm vẫn chỉ to bằng lòng bàn tay, so với những con mèo khác đang dần lớn lên thì nó lại trông yếu ớt và nhỏ bé hơn nhiều.

“Lâu rồi không gặp, Kẹo Mềm.” Yến Lâu mỉm cười chào hỏi.

Kẹo Mềm: “Meo~”

Một cái đầu tối như mực nhô ra từ đám lá bên cạnh, Horace cũng uể oải kêu: “Ngao~”

Yến Lâu: “…”

Hai đứa này càng ngày càng giống nhau.

Cậu không quấy rầy đến hai đứa nhỏ đang phơi mình dưới nắng, chào hỏi rồi thì bước đi.

“Trước đây Horace không có bạn chơi, quả thật là có chút cô đơn.” Nicholas bất đắc dĩ nói: “Gần đây thì nó lại dứt khoát từ chối rời khỏi đây, mối quan hệ với Kẹo Mềm ngày càng tốt hơn.”

“Cũng khá tốt đấy.” Yến Lâu mỉm cười: “Nhưng liệu ở Thành Philo có ổn không?”

Dù sao Horace cũng là thủ lĩnh của Thành Philo, là trùm của phó bản cấp S, nhỡ phó bản mở ra thì phải làm sao?

Nicholas giải thích: “Trước khi phó bản mở nó sẽ có cảm giác, nó có thể lao nhanh trở về, vả lại người chơi phải đi qua mê cung trước, còn nó chỉ cần ra mặt ở giai đoạn cuối.”

Yến Lâu gật đầu.

Kẹo Dẻo co quắp thành cái bánh lớn trên bàn đá ngoài sân, ở đây nắng hơn trên cây, bàn đá cũng ấm, nằm một hồi cũng không muốn dậy nữa.

Yến Lâu ở phía sau thích thú kéo mạnh chân của nó, khiến Kẹo Dẻo kêu lên không hài lòng.

“Kẹo Dẻo.” Yến Lâu cười hỏi: “Kẹo Sữa đâu rồi?”

Kẹo Dẻo uể oải nâng đuôi lên quơ quơ, miễn cưỡng chỉ cho cậu một phương hướng, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống chìm vào giấc ngủ.

Yến Lâu bất đắc dĩ lắc đầu, thấy nó thế này thì đúng là không còn ý thức tự giác của việc làm cha nữa, thật sự là tiểu hỗn đản.

Bụng của Kẹo Sữa hơi to, cử động không còn linh hoạt như trước, không thể chạy nhảy lung tung được nữa, nên nữ hầu đã lắp một chiếc ổ mèo mềm trong vườn cho cô bé phơi nắng.

Thế Giới Hắc Ám hôm nay có một ngày nắng hiếm hoi, đối với loài mèo, cần phải tận hưởng mặt trời ngắn ngủi này, nếu bỏ lỡ một phút một giây nào thôi thì cũng thật là đáng tiếc.

Yến Lâu không đánh thức Kẹo Sữa, cậu ngồi xổm bên cái ổ nhìn nó một lúc lâu, bụng của Kẹo Sữa đang phình ra, chỉ có thể xác nhận là có một đàn con, cậu không thể nhìn ra được thêm thông tin gì với trải nghiệm ít ỏi của mình.

Cậu mỉm cười kéo Nicholas đi, cách xa một chút mới mở miệng nói: “Cho đến tháng sau, trong sân này sẽ đầy mèo.”

Nicholas nói: “Cũng may là hoàng cung đủ lớn, đầy sân thì bên cạnh còn có một cái sân nữa.”

Yến Lâu khẽ cau mày, nói: “Em nhớ Thế giới Âm Dương dường như đã nói là nên triệt sản mèo, nếu không sẽ rất dễ sinh bệnh mà?”

Cậu đang cân nhắc xem có nên làm một dao đoạn tử tuyệt tôn cho Kẹo Dẻo hay không, để kẻo trong hai năm hoàng cung không thể nào nhét nổi nữa.

Nicholas lắc đầu nói: “Không cần phải thế, những con mèo bọn ta nuôi ở đây khác với những con mà con người thường nuôi. Vả lại, Kẹo Dẻo bọn chúng mở mang trí tuệ, lại rất thông minh, thật sự sẽ không làm nên chuyện tràn ngập mèo con đâu.”

Nghe những lời y nói, Yến Lâu không còn lo lắng gì nữa, chỉ chờ sự ra đời của chú mèo sữa nhỏ vào tháng sau.
Bình Luận (0)
Comment