Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 109

Edit: Ngọc

Beta: Hạ Y

_________

Hai người rời khỏi sân trong cho mèo, dọc theo đường mòn của vườn hoa thong thả đi dạo.

“Yến Thành muốn học văn, tập võ, ở cửa hàng búp bê sợ rằng không tiện.” Nicholas đề nghị: “Không bằng em đưa nó đến hoàng cung, có thể dẫn theo Kẹo Hồ Lô. Một con hổ như Kẹo Hồ Lô ở trong cửa hàng có lẽ nó sẽ chán, ở bên này còn có Kẹo Dẻo, cho bọn chúng làm bạn với nhau, sân nhỏ và vườn hoa cũng đủ thoải mái để Kẹo Hồ Lô lăn lộn.”

Yến Lâu suy nghĩ một chút, vậy mà cảm thấy lời nói này rất có lý, nhưng cậu lo lắng sẽ làm phiền đến Nicholas.

Nicholas cười nói: “Không sợ làm phiền, có thị nữ chăm sóc bọn chúng. Hơn nữa, ta còn muốn lừa em đến hoàng cung hơn bọn chúng.”

Yến Lâu sững sờ, cúi đầu xuống không nói nên lời.

Khỏi phải nói, Yến Lâu thật sự có động lòng, nhưng cậu mang trên mình trách nhiệm của một chủ cửa hàng búp bê, không thể bỏ mặc cửa hàng như vậy được.

Nicholas không nói về chủ đề này nữa, tránh cho Yến Lâu bị dọa sợ chui vào trong vỏ bọc lại, y nói đến những chuyện khác mà Yến Lâu quan tâm.

“Cứ điểm của Quang Minh thần giáo bị rút đi nhiều, cấp cao của bọn chúng bắt đầu lẩn trốn, Kosselin không có cách nào thăm dò được động tĩnh của bọn chúng.” Nicholas nói: “Kết quả này cũng không tệ, nhưng hình như Kosselin còn tích cực hơn chúng ta, ông ta truyền tin tới nói hy vọng chúng ta có thể giúp ông ta lập công, tiện thể ông ta muốn xâm nhập vào cấp cao của Quang Minh thần giáo, để tóm được nhân vật chủ chốt của bọn chúng.”

Yến Lâu bĩu môi, nói: “Ông ta muốn thế cũng tốt, chúng ta phối hợp giúp ông ta lập công, ở trong Quang Minh thần giáo ông ta có thể được hoan nghênh. Quang Minh thần giáo thất bại, ông ta có thể dựa vào công lao tiếp tục sống  một cuộc sống tốt đẹp, chúng ta không thể đuổi cùng giết tận công thần.”

Nicholas không giận: “Ông ta có tâm tư này cũng rất bình thường, chỉ cần ông ta phát huy đủ công dụng, chúng ta sẽ không lỗ. Có điều ta không đủ khả năng trợ giúp, để Quang Minh thần giáo làm hại người dân hoặc chiến sĩ, nhưng diễn xuất quá giả tạo có thể dễ dàng bị nhìn thấu, chuyện này không dễ làm, cho nên đề nghị của ông ta tạm thời gác lại.”

Yến Lâu gật đầu nói: “Thần cũng sẽ nghĩ cách.”

“Còn bên Cyril.” Nicholas luôn nhận được tin tức mới nhất từ miệng Brian: “Chuyện của bọn họ phát triển rất tốt, Baish đã cải tiến phương tiện truyền tải thông tin, bọn họ dùng tinh thể cầu vồng được sinh ra từ mỏ tinh thạch ở thành Philo gần đó, cho ra sản phẩm có hiệu quả rất tốt. Mặc dù truyền tải thông tin gặp trục trặc vẫn chưa có cách giải quyết, nhưng chip ghi hình ảnh vẫn có thể truyền được.”

Loại chip này giống với đĩa CD trước đây, có điều không cần đến máy chiếu, kích hoạt chip là có thể phát ra hình chiếu ba chiều.

“Mấy ngày trước nhóm Cyril đã ghi lại một bữa tiệc hoa, ngoài mấy loại hoa mới nhất ở thành Rhine, còn có màn trình diễn của bọn họ.” Nicholas lấy ra một con chip rực rỡ to cỡ lòng bàn tay: “Brian vì để ủng hộ Cyril, mua rất nhiều con chip để tặng người khác, đoán chừng một lát nữa các cậu sẽ thấy anh ấy chào hàng với cậu.”

Yến Lâu cười: “Không ngờ tình cảm của bọn họ rất tốt.”

Nicholas nói: “Mặc dù Cyril hơi tùy hứng, nhưng không có ý đồ xấu, chỉ là đôi khi quá thẳng thắn. Brian thì ngược lại, anh ấy từ trước tới giờ là người mưu ma chước quỷ, nhưng gặp gỡ trực tiếp kiểu người này thì có ý định gì cũng không có chỗ dùng, coi như là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

Y vừa mới dứt lời, từ xa truyền tới tiếng cười của Brian: “Hình như thần nghe thấy có người đang nói xấu thần?”

Nicholas nghiêm mặt phủ nhận: “Không có đâu, ngươi nghe nhầm rồi.”

“Thật sao?” Brian cười một tiếng, không nói gì về chuyện này, cười nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời hai vị.”

Yến Lâu nhìn sắc trời một chút, nói: “Bây giờ còn chưa tới giờ?”

Brian nhún vai, nói: “Hết cách rồi, Bệ hạ rất chú trọng về phương diện ăn uống, bây giờ tiền lương của đầu bếp hoàng cung còn cao hơn cả tôi, trong thời gian gần đây bọn họ sáng tạo ra món ăn mới, chờ cậu đến xem.”

Yến Lâu còn chưa lên tiếng, Nicholas đã mở miệng nói trước: “Vì sao lương của đầu bếp hoàng cung cao hơn ngươi, không phải là vì tiền của ngươi bị trừ sạch.”

“Bị trừ?” Yến Lâu tò mò: “Tại sao thế?”

Brian: “… Thực ra, thần cũng rất muốn biết nguyên nhân vì saoo đột nhiên thần bị trừ tiền.”

Nicholas: “…”

Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, cho nên tốt nhất là không nói.

“Ngươi không bận à?” Nicholas hỏi Brian nãy giờ vẫn luôn đi cùng bọn họ suốt dọc đường.

Brian mỉm cười nói: “Không bận.”

Nicholas: “Thân là tổng quản nội vụ hoàng cung, làm sao có thể không bận được? Không bận chỉ có thể là bỏ nhiệm vụ, trừ tiền lương.”

Brian: “… Ngài có thể nói đạo lý được không?”

Yến Lâu bó tay trước bầu không khí kỳ quái giữa hai người, cậu chỉ có thể mở miệng chuyển chủ đề.

“Tôi còn tưởng rằng Brian đại nhân sẽ tặng tôi một ít con chip thu hình của Cyril đại nhân.” Yến Lâu cười nói: “Chẳng lẽ tôi không có phần quà này sao?”

“Dĩ nhiên là có.” Brian híp mắt cười, liếc Nicholas một cái: “Phần quà này tôi đã đưa cho Bệ hạ trước, có điều xem xong hình như Bệ hạ không muốn tặng lại cho cậu.”

Nicholas đột nhiên nghiêng đầu: “Ta?”

Brian cười, gật đầu: “Đúng thế. Thần đã giao hai con chip cho ngài, chẳng lẽ ngài quên rồi à?”

Nicholas suy nghĩ một hồi rồi nói: “À, hóa ra là hai chiếc, ta còn tưởng bọn họ ghi lại hai con chip, không ngờ năng suất làm việc lại thấp như vậy, xem ra còn cần phải thúc giục.”

Brian im lặng một lát, tiếp tục cãi nhau với Nicholas để bảo vệ vị hôn phu của mình, anh lựa chọn vị hôn phu của mình một cách lý trí. Cãi nhau với Bệ hạ có thể vui vẻ trong vài phút, nhưng đắc tội với Cyri rồi, anh đoán có thể bị trả thù đến mấy chục năm, việc này không có lợi.

Giống như Brian đã từng nói, một khi Nicholas bộc lộ thái độ, vị trí của Yến Lâu trong mắt người hầu và đầu bếp lập tức cao lên.

Toàn bộ thế giới Hắc Ám đều biết Yến Lâu có thể ăn, rất thích ăn, dùng món ăn ngon để làm cậu vui lòng chính là con đường ngắn nhất, có cơ hội để thể hiện, đầu bếp hoàng cung dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.

Yến Lâu đến phòng ăn, quả nhiên thấy được một bàn tiệc lớn đầy đủ các món.

Trước đây cậu có tham gia một cuộc thi ẩm thực ở thành Sevidro, còn muốn làm công việc của đầu bếp hoàng cung, sau này không ít lần ăn chực ở hoàng cung, cậu lại không đánh giá cao bằng mùi vị ở cuộc thi kia, nhưng lúc này cậu lại ngửi được một mùi rất thơm.

Nicholas: “Các đầu bếp đã chuẩn bị rất lâu, cậu thử đi, chắc sẽ hợp khẩu vị của cậu.”

Yến Lâu mỉm cười, gật đầu.

Tái tạo lại cơ thể đè nén cơn thèm ăn vô hạn, nhưng không xóa bỏ được cảm giác đói bụng, lúc này đối mặt với một bàn đầy món ăn ngon, cơn thèm ăn bị đè nén kia bắt đầu nhộn nhạo.

Nicholas biết rõ tình huống của cậu cho nên cũng không nói nhiều, lôi thẳng cậu vào chỗ.

Cá tươi chua chua ngọt ngọt, thịt sườn béo nhưng không ngấy, mùi thơm dịu của cá hấp… Hơn mười món chính được sắp xếp đầy ắp trên bàn ăn, mặc dù không sánh bằng Mãn Hán toàn tịch, nhưng mùi vị lại không thua kém một chút nào.

Yến Lâu thả lỏng bụng, ăn thỏa mãn, thậm chí còn ăn thêm một bát cơm nữa với Nicholas.

Khi người hầu dọn bàn tiệc đi, Nicholas mỉm cười nhìn Yến Lâu uể oải, buồn ngủ, nói: “Ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, đã lâu rồi hai chúng ta mới có một bữa ăn cơm cùng nhau. Bình thường đều là em ăn, ta ngồi nhìn.”

Nghĩ đến Kẹo Hồ Lô và những chiếc bánh thỏ con búp bê vẫn luôn nâng niu, trong lòng thật sự vừa xót xa vừa ấm áp, đó cũng là nhân chứng giữa hai người bọn họ.

Yến Lâu cũng nghĩ đến chuyện này, hơi ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói là để anh ăn trước mà, anh lại không chịu ăn…”

Nicholas mỉm cười, lắc đầu, không phải là y không thể ăn, chẳng qua y muốn dùng khoảng thời gian này để được nhìn Yến Lâu nhiều hơn.

Sau khi ăn xong, Yến Lâu từ chối lời đề nghị ngủ lại qua đêm của Nicholas.

Brian tiễn cậu, trên đường nói: “Bệ hạ từng kể với tôi rất nhiều chuyện liên quan đến Yến tiên sinh, hy vọng chúng tôi ở đây có thể thu được một ít kinh nghiệm. Về mặt tình cảm, đây cũng là lần đầu Bệ hạ trải qua, cho nên nếu có chỗ nào không tốt, mong Yến tiên sinh có thể bao dung cho ngài ấy.”

Yến Lâu nói: “Làm sao lại… Bệ hạ tốt lắm, là ta không tốt.”

Brian lắc đầu: “Trong chuyện này thật ra không phân chia giữa tốt và không tốt, đều là hiểu nhau, rồi lại hiểu nhau mà thôi.”

Yến Lâu gật đầu.

Brian tiếp tục nói: “Đừng thấy địa vị của Bệ hạ cao quý, dường như không có khuyết điểm, nhưng thật ra Bệ hạ vẫn luôn cô độc. Cho nên thấy có người làm bạn cùng với ngài, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều vui mừng, nhất là tổ tiên của tôi.”

Tổ tiên của Brian tên là Fillin, gia tộc của anh chính là lấy danh hiệu của tổ tiên để đặt, nghe nói Fillin là người đầu tiên Bệ hạ nhìn thấy khi đến nhân gian, cũng là người phục vụ ngài lâu nhất.

“Nghe nói, Bệ hạ từng muốn ban cho tổ tiên sự bất tử, nhưng tổ tiên lại từ chối.” Brian cười nói.

Bất tử, đây là giấc mơ rất nhiều người cầu còn không được, Fillin lại từ chối không chút do dự.

“Thực ra tổ tiên rất bằng lòng phục vụ cho Bệ hạ, dưới góc độ của người mà nói, mặc dù Bệ hạ là người thống trị Thế giới Hắc Ám, tổ tiên lại là trưởng bối nhìn Bệ hạ lớn lên từng ngày.” Brian thở dài: “Nhưng khi Bệ hạ muốn ban cho người sự bất tử, tổ tiên lại từ chối. Người nói với Bệ hạ rằng người có gia đình, có vướng bận, không thể đi cùng Bệ hạ mãi được, mà Bệ hạ cũng không thể phá lệ vì người mà phá lệ, như vậy sẽ phá vỡ trật tự của Thế giới Hắc Ám.”

“Bây giờ Bệ hạ đã tìm được cậu.” Brian nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ, tổ tiên có thể yên tâm.”

Yến Lâu im lặng một hồi, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi những điều này.”

Đây là lần đầu cậu được nghe những chuyện quá khứ ngày xưa liên quan đến Bệ hạ, Yến Lâu rất tò mò với chuyện này, nhưng không có cách nào thích hợp để tìm hiểu, hỏi trực tiếp Bệ hạ thì cũng không biết nên hỏi từ đâu.

Brian nói: “Mặc dù để thấu hiểu nhau phải phụ thuộc vào hai người, nhưng với tư cách của gia tộc Fillin, bằng sứ mệnh và mong đợi nhiều năm, ở phương diện này tôi sẵn sàng giúp hai người một chút.”

Anh nháy mắt thần bí, cười nói: “Đợi sau này tôi sẽ tặng một món quà nhỏ, đây là món quà cả gia tộc Fillin đã chuẩn bị gần hai nghìn năm, hy vọng rằng cậu sẽ thích.”

Yến Lâu có chút tò mò về món quà này, nhưng rõ ràng Brian sẽ không cho cậu biết trước, cậu chỉ có thể đáp lại: “Vậy thì tôi sẽ chờ.”

Brian mỉm cười vẫy tay, tiễn cậu rời đi.
Bình Luận (0)
Comment