Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc

Chương 25

Đêm đó, Triệu Mộ Dư gần như không chợp mắt được chút nào.

Còn Vưu Nghê Nghê, người say là lăn ra ngủ, thì lại tỉnh táo hoàn toàn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ngoại trừ đôi mắt hơi sưng, mọi thứ ở cô nàng vẫn như cũ, tràn đầy sức sống, luyên thuyên không ngừng, vừa mở mắt đã kéo Triệu Mộ Dư và Tô Hồ lại kể về giấc mơ kỳ quái, hoang đường mình gặp tối qua.

Nhưng khác với tối qua, cô ấy không còn vặn hỏi Triệu Mộ Dư về Giang Chu Trì nữa, cũng không đả động một lời nào đến chuyện mình đã say xỉn.

Triệu Mộ Dư đương nhiên cũng không tự chuốc lấy phiền phức, không hề nhắc đến chuyện tối qua, cả hai ăn ý giữ im lặng.

Trong bầu không khí hòa thuận, êm đềm, ba người họ dùng xong bữa sáng, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ai về nhà nấy.

Ban đầu Trần Hoài Vọng định đến đón Vưu Nghê Nghê, nhưng vì hôm qua Triệu Mộ Dư đưa Giang Chu Trì xong, tiện thể lái thẳng xe của Tùng Hàm đến khách sạn, nên cô chủ động nhận trách nhiệm đưa Vưu Nghê Nghê và Tô Hồ về nhà.

Thế nhưng vừa lên xe, còn chưa chia tay, Vưu Nghê Nghê đã bắt đầu cảm thấy lưu luyến, ngồi ở ghế phụ, ôm chặt dây an toàn và buồn bã nói: “Không biết lần sau chúng ta gặp lại là khi nào đây.”

Triệu Mộ Dư luôn là người đi đầu trong việc dập tắt cảm xúc ủy mị, không để Vưu Nghê Nghê buồn lâu, đáp lại: “Người phát minh ra công nghệ gọi video mà nghe cậu nói vậy, chắc phải khóc lớn ở trên thiên đường mất.”

“… Cuộc gọi video lạnh lẽo sao có thể so được với một buổi gặp mặt ấm áp chứ!” Vưu Nghê Nghê bị lý trí của Triệu Mộ Dư làm nghẹn lời, quay đầu tìm kiếm sự đồng tình từ Tô Hồ: “Mộc Ngư vẫn vô vị như thế. Đúng không, Hồ Đồ.”

Thế nhưng, Tô Hồ hiếm khi không hùa theo Vưu Nghê Nghê, mà nhắc nhở cô nàng một cách thân tình: “Nghê Nghê, có vài lời đợi xuống xe rồi nói cũng chưa muộn. Dù sao thì mạng sống của hai đứa mình bây giờ vẫn đang nằm trong tay Mộc Ngư đấy.”

Vưu Nghê Nghê: “…”

Có lý!

Vưu Nghê Nghê dứt khoát cúi đầu trước thực tế tàn khốc, không còn thách thức uy quyền của Triệu Mộ Dư nữa, chuyển sang một chủ đề an toàn hơn.

Khách sạn không xa nhà của cả ba người.

Tô Hồ là người được đưa về nhà trước.

Trong xe chỉ còn lại Triệu Mộ Dư và Vưu Nghê Nghê.

Khi họ lái xe ngang qua một con phố quen thuộc, đi qua một quán ăn nhỏ thân quen, Vưu Nghê Nghê chợt “ai” lên một tiếng.

Triệu Mộ Dư nghe thấy, chú ý đến hướng nhìn của Vưu Nghê Nghê, chậm lại tốc độ xe, hỏi cô ấy: “Sao thế, lại đói rồi à?”

Vưu Nghê Nghê hé môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không có gì.”

Triệu Mộ Dư nhận ra sự khác thường của cô ấy, nhưng thấy cô không muốn nói nên cũng không truy hỏi.

Vưu Nghê Nghê vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc gương chiếu hậu, nơi phản chiếu quán ăn nhỏ mang tên “Na Cá Na Cá”, rồi rơi vào im lặng, không còn líu lo không ngớt nữa.

Cô ấy nghĩ, có một chuyện, có lẽ Triệu Mộ Dư sẽ không bao giờ biết được.

Học kỳ hai lớp mười một, Vưu Nghê Nghê chuyển từ thành phố Đồng về lại thành phố cũ sinh sống.

Năm đó, Trần Hoài Vọng vừa thi tốt nghiệp xong, nên trong kỳ nghỉ hè, cô ấy lại trở về thành phố Đồng để chúc mừng anh, và địa điểm được chọn chính là quán ăn nhỏ mang tên “Na Cá Na Cá” này.

Thời gian hẹn là sáu giờ rưỡi chiều.

Vưu Nghê Nghê đến sớm hơn nửa tiếng.

Ai ngờ vừa bước chân vào nhà hàng, cô ấy đã bị Tùng Hàm kéo sang một bên, nghe anh ta thì thầm đầy bí ẩn: “Đàn em, đoán xem anh chuẩn bị bất ngờ gì cho em nào!”

“Bất ngờ ạ?” Vưu Nghê Nghê tò mò: “Hôm nay không phải là để chúc mừng các anh sao, sao lại có bất ngờ cho em?”

“Đương nhiên là để chào mừng em về thành phố Đồng rồi!” Tùng Hàm vừa nói, vừa nắm lấy vai Vưu Nghê Nghê, xoay cô nàng lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, Vưu Nghê Nghê nhìn thấy Giang Chu Trì.

Dù ngồi ở một góc khuất, anh vẫn vô cùng nổi bật.

Khi nhìn rõ khuôn mặt mà cô ấy ngày đêm nhung nhớ, Vưu Nghê Nghê mở to mắt, há hốc miệng, xúc động đến mức không nói nên lời.

Tùng Hàm vô cùng hài lòng với phản ứng của Vưu Nghê Nghê.

Dù sao, để thần tượng của cô ấy cũng xuất hiện trong buổi tiệc tối nay, anh ta đã phải tốn không ít công sức.

Cần biết rằng, Giang Chu Trì trước nay luôn không hứng thú với các hoạt động kiểu này.

Tuy nhiên, nếu Triệu Mộ Dư đến, mọi chuyện sẽ khác, vì vậy, đầu tiên anh ta đã phải làm công tác tư tưởng rất kỹ lưỡng với Triệu Mộ Dư, suýt chút nữa là khóc lóc ôm chân cô cầu xin.

May mắn thay, kết quả vẫn tốt đẹp.

Tùng Hàm không chiếm quá nhiều thời gian quý báu của Vưu Nghê Nghê, đẩy cô ấy về phía Giang Chu Trì: “Em đi đi, trò chuyện với thần tượng một lát. Anh sẽ chặn Trần Hoài Vọng lại, không để cậu ta phá hỏng chuyện tốt của em.”

Vưu Nghê Nghê nhận lấy thiện ý của Tùng Hàm, ôm chặt chú nai con đang đâm loạn trong lồng ngực, bước về phía Giang Chu Trì, nhưng lại thấy anh cứ nhìn về một hướng nào đó, nên cô ấy cũng nhìn theo.

Đập vào mắt là Triệu Mộ Dư.

Chỉ thấy cô và Tô Hồ đang ngồi ở bàn khác, không biết đang nói chuyện gì mà cười rất vui vẻ.

Vưu Nghê Nghê sững sờ, những lời yêu thích ban đầu muốn nói với Giang Chu Trì bỗng tan thành bọt biển chua xót, ngâm tẩm trái tim cô ấy.

Những bước chân còn lại, cô ấy đi rất chậm, đến nơi cũng không ngồi xuống, mà đứng bên cạnh bàn, hai tay nắm chặt quần áo, do dự, rồi vô duyên vô cớ hỏi một câu: “Anh… thật sự rất thích Mộc Ngư sao?”

Vừa dứt lời, Giang Chu Trì thu lại tầm mắt, quay sang nhìn Vưu Nghê Nghê.

Anh và Vưu Nghê Nghê không quen thân, chỉ gặp vài lần ở trường, nhưng biết cô ấy là một người bạn Triệu Mộ Dư rất quý trọng, thậm chí cô còn sẵn lòng thỏa hiệp với anh vì cô bạn này.

Nghĩ đến đây, hàng mi Giang Chu Trì khẽ rủ xuống, che giấu cảm xúc sâu kín trong mắt.

Anh khẽ vuốt sợi dây đỏ trên cổ tay, giây phút đó, dường như đã đưa ra một quyết định nào đó, không che giấu, trả lời câu hỏi hơi đường đột của Vưu Nghê Nghê: “Ừ. Rất thích.”

Nhưng sau khi anh nói xong, đáp lại anh là một khoảng im lặng kéo dài, cùng với tiếng thút thít.

Vưu Nghê Nghê cúi đầu, từ góc độ của Giang Chu Trì nhìn sang, chỉ thấy từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống đất.

Anh nên đưa khăn giấy cho cô ấy mới phải.

Thế nhưng, Triệu Mộ Dư đã nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên người anh.

Vưu Nghê Nghê không hề hay biết, nước mắt vẫn rơi từng giọt, từng giọt xuống, nhưng thực ra, trong lòng cô ấy đã khóc nức nở rồi.

Cô ấy vừa cảm động vừa chua xót, không ngờ một người rực rỡ như anh cũng phải nếm trải hết nỗi khổ của mối tình đơn phương, nhất thời quên cả nói.

Tùng Hàm đang đứng canh cửa vô tình nhìn thấy cảnh này, giật nảy mình, không biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức thét lớn về phía người đang hút thuốc bên lề đường: “Trần Hoài Vọng, mau lăn vào dỗ người đi, đàn em khóc rồi!”

Vừa dứt lời, Trần Hoài Vọng dưới gốc cây ngô đồng quay đầu lại, nhìn cô ấy qua ô cửa sổ vài giây, rồi bước vào nhà hàng.

Vưu Nghê Nghê: “?”

Để tránh gây ra rắc rối không cần thiết, cô ấy vội vàng dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, cam đoan với Giang Chu Trì: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ giúp anh nói nhỏ với cô ấy!”

Nói xong, cô ấy không nán lại ở góc này nữa, chạy thẳng đến bàn của Triệu Mộ Dư, lướt qua Trần Hoài Vọng vừa bước vào, bị anh véo má nhìn một cái.

Vưu Nghê Nghê gạt phắt bàn tay gây rối của Trần Hoài Vọng, tiếp tục xông về phía trước, hành động rất mạnh mẽ, lập tức thực hiện lời hứa vừa nói.

Trần Hoài Vọng không đuổi theo, mà tiếp tục đi vào, kéo ghế đối diện Giang Chu Trì ngồi xuống, trượt hộp thuốc lá và bật lửa qua bàn.

Bàn tay trái của Giang Chu Trì đặt trên mép bàn nhấc lên rồi đặt xuống.

Hộp thuốc lá bị ấn lại.

Trần Hoài Vọng cũng mở lời: “Đừng lợi dụng cô ấy.”

Giang Chu Trì không mở hộp thuốc, chỉ cúi mắt nghịch chiếc bật lửa, nghe vậy, khóe môi kéo lên một nụ cười tự giễu, nói: “Tôi đang cầu xin cô ấy.”

Trần Hoài Vọng: “Triệu Mộ Dư sẽ không tin lời cô ấy nói đâu.”

Lời này không hề khách khí, như một mũi kim sắc bén chọc thủng quả bóng bay bọc sự thật.

Tuy nhiên, thần sắc Giang Chu Trì vẫn bình thản, không bị ảnh hưởng nhiều, “Ừ” một tiếng, ngẩng mắt nhìn Trần Hoài Vọng, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi biết.”

Anh đương nhiên biết, Triệu Mộ Dư như một con nhím có cách tự bảo vệ riêng của mình, sẽ không tin lời bất cứ ai.

Thế nhưng, biết thì biết.

Dù cô chỉ có một phần vạn khả năng mềm lòng vì anh, anh cũng muốn thử.

Đầu tháng chín.

Ngoại ô Nam Thành.

Trường quay bộ phim 《Liệt Diễm》.

Bên ngoài một chiếc xe chuyên dụng đỗ cạnh phim trường.

Chương Vũ ôm gói hàng vừa nhận được, đứng chắn trước cửa xe, cười lịch sự, lời lẽ khách khí: “Cô Liễu, xin lỗi cô, sếp tôi hiện đang nghỉ ngơi ạ.”

Một giờ chiều, đúng lúc trời nóng nhất trong ngày.

Người phụ nữ đứng trước mặt Chương Vũ vẫn mặc trang phục diễn hơi dày, chỉ cần nhìn nghiêng cũng thấy vài phần mong manh đáng thương, cô ta là Liễu Dao, nữ diễn viên mới nổi vươn lên hàng sao hạng A nhờ một bộ phim chiếu Tết hồi đầu năm nay.

Nghe lời Chương Vũ, cô ta vẫn đứng yên, tha thiết nhờ cậy: “Nhưng mà, vừa rồi lúc quay có một vấn đề, tôi muốn xin ý kiến của thầy Giang.”

Chương Vũ: “Vậy đợi lát nữa bắt đầu quay rồi hãy hỏi cũng chưa muộn mà, lúc đó đạo diễn cũng có mặt, mọi người có thể cùng nhau bàn bạc. Chứ lỡ bị chụp lại cảnh cô lên xe của sếp tôi, ngày mai lại có tin đồn kỳ quái lan ra.”

Nói xong, anh ta đưa ra phương án thứ hai: “Hoặc tôi báo trước với chị Diễm cũng được, để lỡ có tin tức gì, chị ấy cũng không bị bất ngờ.”

Chị Diễm là quản lý của Liễu Dao, ghét nhất mấy thủ đoạn không đàng hoàng.

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Dao thay đổi.

Thấy Chương Vũ quyết tâm không cho mình lên xe, cô ta cũng không nói thêm gì được, đành trút giận lên trợ lý của mình, lúc quay người đi, cô ta không chút khách khí đâm sầm vào người đối phương.

Cô trợ lý vừa phải che ô, vừa phải cầm quạt mini và kịch bản, bị Liễu Dao đâm vào suýt làm đổ ly cà phê trong tay, may mắn được Chương Vũ kịp thời đỡ lấy, rồi cô trợ lý nở nụ cười biết ơn với Chương Vũ.

Chương Vũ rụt tay lại, nhìn bóng lưng Liễu Dao phẫn uất rời đi, nhất thời có chút thương cảm cho chính mình.

Thật đúng là làm ơn mắc oán.

May mà hôm nay đứng ngoài là anh ta.

Nếu đổi lại là sếp anh ta, chắc giờ này Liễu Dao đã khóc lóc cầu xin đạo diễn cho cô thêm một cơ hội rồi.

Đợi đến khi Liễu Dao hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Chương Vũ mới thả lỏng cảnh giác, định kể chiến tích vừa rồi của mình cho Giang Chu Trì nghe.

Nhưng vừa lên xe, đã thấy Giang Chu Trì đang xem điện thoại, cứ tưởng anh đang xem lại cảnh diễn vừa rồi, ai ngờ đi tới nhìn, lại phát hiện màn hình điện thoại đang phát một video từng gây sốt từ rất lâu.

Hình như là nội dung gì đó về giảng viên đại học.

Chương Vũ không nhìn kỹ, đặt thùng giấy trên tay xuống, nói: “Anh Chu, lại nhận được một thùng mận nữa. Lần này không lẽ còn chua hơn thùng trước nữa chứ. Em thực sự nghi ngờ thùng lần trước là do anti-fan gửi đến đấy.”

Giang Chu Trì không ngước mắt nhìn Chương Vũ, chỉ liếc qua tờ đơn hàng trên thùng giấy, đáp: “Lần này là mận ngọt.”

“Hả? Sao anh biết, rõ ràng còn chưa ăn mà.”

Giang Chu Trì: “Vì người nhận là ‘Đồng chí Lôi Phong sống’.”

Chương Vũ: “?”

Ý gì vậy.

Không phải vẫn gửi cho anh sao, sao người nhận biến thành ‘Đồng chí Lôi Phong sống’ thì lại được ăn trái cây ngọt?

Chương Vũ không hiểu logic này, cũng quên mất sự kiện Lôi Phong sống của Trung Quốc do thẻ cơm trước đó, nhưng thấy Giang Chu Trì không có ý định giải thích, anh ta cũng không nói thêm lời thừa thãi nào.

Anh ta đổi sang một chủ đề khác, hỏi: “Nhưng gần đây anh cứ ở đoàn phim, anh mua quà sinh nhật cho chú từ lúc nào vậy?”

Vừa dứt lời, Giang Chu Trì khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng dành một chút sự chú ý cho Chương Vũ, nhìn anh ta, hỏi ngược lại: “Quà sinh nhật gì?”

“… Hả?” Thấy Giang Chu Trì có vẻ không biết chuyện này, Chương Vũ lập tức lấy bài đăng trên mạng xã hội mà bố Giang đăng tháng trước cho anh xem: “Cái này không phải anh tặng sao?”

Nội dung bài đăng rất đơn giản: 【Con trai tặng. [Mặt cười] [Mặt cười]】

Còn món quà trong hình đính kèm là một bộ dụng cụ câu cá.

Về phần người tặng thực sự là ai, kết quả không cần nói cũng biết.

Giang Chu Trì khẽ nhướng mày, nhìn chằm chằm vào dòng chữ và hình ảnh vài giây, sau đó xoay điện thoại trong tay, thoát khỏi video, mở danh bạ, gọi một số điện thoại.

Vào ngày sinh nhật bố Giang, Triệu Mộ Dư và bố mẹ Triệu đã cùng nhau tổ chức chúc mừng ông một bữa thật tử tế, còn mua thêm một phần quà, nói dối là do Giang Chu Trì chuẩn bị.

Cô không thể thay Giang Chu Trì ở lại bên ông, nên chỉ có thể làm được bấy nhiêu.

May mắn là bố Giang mải vui nên không hề nghi ngờ, ngày hôm sau đã hẹn bố Triệu, mang theo bộ dụng cụ câu cá mới đi câu cá.

Triệu Mộ Dư cũng lên đường trở về.

Giống như hầu hết những người đi làm khác, cuộc sống của cô cơ bản không thay đổi, mỗi ngày ngoài việc lên lớp là soạn giáo án, biến động lớn nhất có lẽ là lại bị lãnh đạo nào đó gây khó dễ.

Nhưng trong mười mấy, hai mươi ngày trở về thành phố Đồng này, những chuyện cô trải qua còn nhiều hơn tổng số chuyện cô trải qua trong cả nửa đầu năm ở thành phố Vân.

Và tất cả những điều này đều do một tay Giang Chu Trì gây ra.

Vì vậy, khi Triệu Mộ Dư trở lại căn hộ nhỏ ở thành phố Vân sau hơn nửa tháng, cô lại có cảm giác như vừa trải qua một kiếp.

Cứ như vừa trải qua một giấc mơ dài và náo nhiệt.

Cô phải mất một hai tuần mới lấy lại được trạng thái ban đầu, hoàn toàn trở về với thế giới thực.

May mắn là Giang Chu Trì cuối cùng cũng giữ lời một lần.

Trong khoảng thời gian này, anh không hề xuất hiện trước mặt cô thêm một lần nào nữa.

Một ngày trước khi khai giảng.

Triệu Mộ Dư tận hưởng ngày nghỉ cuối cùng, ngủ đến tận giữa trưa mới dậy, vừa vệ sinh cá nhân xong, đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

Mở cửa ra, người đứng bên ngoài là Tùng Hàm, người cũng ngủ đến tận mặt trời lên cao.

Anh ta đầu tóc rối bù, mắt còn chưa mở, cả người tựa vào tường, nhét điện thoại vào lòng Triệu Mộ Dư, chê bai: “Anh nói hai người thôi đi được không. Thời đại nào rồi còn diễn Ngưu Lang Chức Nữ nữa, có chuyện gì không thể dùng điện thoại của mình mà liên lạc, cứ nhất thiết phải bắt anh làm cầu Ô Thước thế này à?”

Nói xong, anh ta ném lại một câu “Gọi điện xong nhớ trả lại điện thoại cho anh” rồi quay về căn hộ đối diện.

Triệu Mộ Dư cầm điện thoại lên, nhìn ID người gọi.

Ghi chú là “Đại minh tinh”.

Triệu Mộ Dư im lặng ba giây.

Trước đây ở thành phố Vân, để đoạn tuyệt với việc mong chờ tin nhắn từ Giang Chu Trì, cô đã chặn tài khoản mạng xã hội của anh lần nữa.

Còn số điện thoại của anh, bấy nhiêu năm qua, chưa từng ra khỏi danh sách đen của cô, nên nếu muốn tìm cô, quả thật chỉ có thể thông qua Tùng Hàm.

Thế nhưng, quả nhiên không thể khen anh được.

Triệu Mộ Dư đóng cửa lại, vừa quay người bước vào nhà, vừa bật loa ngoài, khịt mũi: “Không phải bảo là ba tháng sẽ không xuất hiện trước mặt tôi sao.”

Giang Chu Trì: “Nên tôi không gọi video cho em.”

“… Xì.” Triệu Mộ Dư vẻ mặt khinh thường.

Chỉ có giọng nói thì không tính là xuất hiện sao.

Quả nhiên mặt dày, lại còn chơi trò chơi chữ với cô.

Vào bếp, Triệu Mộ Dư đặt điện thoại lên bàn bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một quả trứng, hỏi anh: “Gọi cho tôi làm gì.”

“Nhớ em trai rồi.”

“… Anh nhớ em trai thì gọi cho tôi… Khoan đã, anh có em trai từ lúc nào vậy?” Triệu Mộ Dư nắm được trọng điểm này, động tác trên tay khựng lại.

“Vừa nãy.” Giang Chu Trì ngả người về phía sau, dựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có màu xanh đậm đặc không thể hòa tan, giọng điệu thong thả: “Bố tôi đăng bài cảm ơn con trai đã tặng quà sinh nhật.”

“…”

Thì ra là vì chuyện này.

Triệu Mộ Dư cứ tưởng mình đã bỏ lỡ chuyện gì lớn lắm, cất đi sự kinh ngạc của mình: “Một là nói với tôi một tiếng cảm ơn, hai là đừng nói gì cả.”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia im lặng.

Xem ra Giang Chu Trì đã chọn cái sau.

Tuy nhiên, không khí không lời này không rơi vào sự tĩnh lặng vô tận, mà được lấp đầy bằng những tiếng ồn trắng vụn vặt của cuộc sống, ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Sau khi tiếng nước chảy róc rách biến mất, chiếc bát sứ được đặt lên bàn bếp, bếp ga được bật lên, không lâu sau, nước trong nồi bắt đầu sôi ùng ục, tiếp theo là tiếng túi ni lông bị xé ra.

— Cô đang nấu mì gói.

Giang Chu Trì nhìn đồng hồ.

Đã gần một giờ rồi.

Cô vẫn qua loa với cái bụng như xưa.

Triệu Mộ Dư từ nhỏ đã không biết nấu ăn, lại lười ăn, lần nào cũng phải đói đến mức không chịu nổi mới nấu tạm chút mì gói cho qua bữa.

Trong lúc cô nấu mì gói, không thể nói chuyện với cô, cũng không thể làm bất cứ điều gì khiến cô phân tâm, nếu không chỉ cần cô không cẩn thận một chút, sẽ tự làm mình bị bỏng.

Sau này, anh chuyển đến căn hộ đối diện nhà cô.

Từ đó, cô học được cách ngồi mát ăn bát vàng.

Mỗi khi nhà không có người lớn nấu cơm, cô lại chạy sang căn hộ đối diện, ngồi trong phòng khách, vừa nằm trên ghế sô pha xem TV, vừa giục anh trong bếp: “Giang Chu Trì, cơm còn chưa làm xong à, em sắp chết đói rồi.”

Qua màn hình, Triệu Mộ Dư không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Giang Chu Trì.

Dù sao anh không nói gì, cô cũng mừng vì được yên tĩnh, cũng giữ im lặng, chuyên tâm nấu mì gói của mình.

Cho đến khi cô bưng bát mì gói nóng hổi ra bàn ăn ngồi xuống, Giang Chu Trì mới mở lời, tiếp tục cuộc trò chuyện bị gián đoạn.

Tuy nhiên, đây không phải là một cuộc gọi có mục đích rõ ràng.

Họ không có chủ đề trò chuyện, chỉ nói những câu chuyện bâng quơ, vô vị.

Không khí lại hiếm thấy yên bình.

Triệu Mộ Dư coi giọng nói của Giang Chu Trì như âm thanh nền để ăn mì gói.

Gần ăn xong, cô chợt nghe thấy tiếng “Anh Chu, có thể xuống quay rồi” từ xa vọng đến từ đầu dây bên kia, ngón tay cầm đũa bất giác dùng thêm vài phần lực.

Suýt nữa quên mất anh đã vào đoàn phim.

Hèn chi lại gọi điện cho cô, chắc lại là chờ cảnh quay chán quá thôi.

Triệu Mộ Dư bĩu môi, biết mình nên kết thúc cuộc gọi rồi, nhưng không hiểu sao, câu “Cúp máy đây” cứ mãi không thể nói ra.

Cứ như cuộc gọi này là cuộc gọi cuối cùng giữa cô và Giang Chu Trì vậy.

Triệu Mộ Dư không còn khẩu vị, dùng đũa vô vị chọc vào mấy sợi mì gói cuối cùng trong bát, một lúc lâu sau mới mở lời, gọi tên anh một cách vô duyên vô cớ: “Giang Chu Trì.”

“Ừ.” Giang Chu Trì đáp lời.

Nhưng đầu dây bên kia lại chìm vào im lặng.

Giang Chu Trì cũng không giục, kiên nhẫn chờ đợi lời tiếp theo của cô.

Tuy nhiên, những lời Triệu Mộ Dư muốn nói dường như đã bị khoảng trống này bào mòn hết.

Khi mở lời lần nữa, cô không nói gì, chỉ nói bằng giọng rất nhẹ: “Không có gì, anh đi quay phim đi. Cúp máy đây.”

Cùng với lời nói đó, cuộc gọi cũng kết thúc.

Giang Chu Trì vẫn nắm chặt điện thoại.

Ánh sáng rực rỡ lay động bên ngoài cửa sổ in vào mắt anh, trở thành một tầng bóng tối sâu thẳm.

Cuộc đối thoại vừa rồi dường như vẫn còn văng vẳng trong không khí.

Nếu là bình thường, cô đã cúp máy ngay khi anh nói câu đầu tiên.

Nhưng hôm nay cô không những trò chuyện với anh rất lâu, mà tiếng “Giang Chu Trì” cuối cùng đó thậm chí còn ẩn chứa một tia lưu luyến hiếm thấy.

Ngay cả những năm tháng thân thiết nhất, cô cũng chưa từng đối xử với anh như vậy.

Tuy nhiên, điều này không phải vì tâm trạng cô hôm nay tốt hơn.

Mà là có chuyện gì đó cô đang giấu anh.

Tuần đầu tiên khai giảng.

Học kỳ mới, lịch học của Triệu Mộ Dư được sắp xếp vào thứ tư và thứ năm, nhưng sáng thứ hai, cô vẫn đến trường một chuyến.

Sinh viên từ năm hai trở lên đã chính thức vào học, sinh viên năm nhất vẫn đang làm thủ tục nhập học.

Quảng trường rộng lớn bị chiếm đóng bởi những chiếc lều chào đón tân sinh viên, mang đến sức sống mãnh liệt cho Đại học Vân Thành, khác hẳn vẻ lạnh lẽo trước kỳ nghỉ.

Triệu Mộ Dư đi xuyên qua quảng trường náo nhiệt, trước hết đến văn phòng hiệu trưởng, đứng ngoài hành lang gõ cửa.

Bên trong vọng ra một tiếng: “Mời vào.”

Triệu Mộ Dư đẩy cửa bước vào.

Vị hiệu trưởng trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, thấy người bước vào là Triệu Mộ Dư, rất bất ngờ: “Cô Triệu, sao cô lại đến đây?”

Triệu Mộ Dư: “Có chút chuyện muốn nói với thầy ạ.”

“Vậy cô ngồi đi.” Vị hiệu trưởng chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc, mời Triệu Mộ Dư ngồi xuống, vặn nắp bình giữ nhiệt, trước khi cô bắt đầu câu chuyện, ông lấy lệ quan tâm một chút: “Kỳ nghỉ hè của cô thế nào?”

Ai ngờ lời quan tâm này lại nhận được một câu trả lời đáng kinh ngạc.

Triệu Mộ Dư lắc đầu, cảm xúc không được tốt lắm, đáp: “Không tốt lắm ạ.”

“… À?” Vị hiệu trưởng nghe vậy, lập tức đặt bình giữ nhiệt xuống, thực sự quan tâm: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Triệu Mộ Dư im lặng, cúi đầu, vai rũ xuống, trước hết thở dài một tiếng.

Trước đây cô nói dối thoải mái bao nhiêu, giờ đây diễn cảnh đau khổ bấy nhiêu.

Đợi đến khi cảm xúc được vun đắp vừa đủ, cô mới nói ra nguyên nhân: “Em và bạn trai chia tay rồi ạ.”

“Chao ôi, tôi cứ tưởng chuyện gì ghê gớm. Không phải chỉ là chia tay thôi sao, có gì đâu mà…” Vị hiệu trưởng thuận miệng tiếp lời.

Nhưng còn chưa nói xong, ông chợt nhận ra đây là một chuyện rất lớn, vẻ mặt thay đổi đột ngột, kinh ngạc hệt như lúc biết Triệu Mộ Dư có bạn trai, lắp bắp: “Gì gì gì, cô chia tay rồi á?! Chuyện xảy ra khi nào?”

“Lúc vừa nghỉ hè ạ.”

“Ồ…”

Bàn tay vị hiệu trưởng rời khỏi bình giữ nhiệt thuận thế che miệng, cố gắng nghĩ về tất cả những chuyện buồn nhất trong đời, nhưng vẫn không thể ngăn được khóe môi đang nhếch lên, suýt bật cười thành tiếng.

Nhất thời, ông không biết nên an ủi Triệu Mộ Dư trước, hay nên ăn mừng việc mình lại có cơ hội thăng tiến trước.

Tuy nhiên, vừa mới chia tay đã bảo cô đi tham gia chương trình hẹn hò có phải hơi mất hết nhân tính không?

Lương tâm chật vật tồn tại giữa niềm vui sướng.

Vị hiệu trưởng kiềm chế sự phấn khích của mình, sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn quyết định dành cho Triệu Mộ Dư một chút quan tâm nhân văn.

Thế là ông cố gắng nặn ra vẻ mặt tiếc nuối hết sức, an ủi: “Không sao đâu, cô Triệu, chia tay là chuyện thường tình trong tình yêu, chẳng có gì to tát cả. Đàn ông trên đời này nhiều lắm, cũ không đi mới không đến, người tiếp theo sẽ tốt hơn! Tin tôi đi, tôi là người từng trải!”

Triệu Mộ Dư không nói gì, chỉ gật đầu, giả vờ như đã được an ủi.

Cô nhìn ra được vị hiệu trưởng đã cố gắng thế nào để bịa ra những lời an ủi vô nghĩa này.

Cô cũng lắng nghe rất chăm chú.

Để không làm khó mình, cũng không làm khó hiệu trưởng, Triệu Mộ Dư không tốn quá nhiều thời gian ở khâu này, thấy mình đã chuẩn bị tâm lý gần đủ, cô đi vào trọng tâm: “Thực ra hôm nay em đến tìm thầy là để hỏi thầy, chương trình hẹn hò mà thầy từng đề cập, bây giờ em còn có thể tham gia được không ạ?”

Vị hiệu trưởng không ngờ Triệu Mộ Dư lại chủ động nhắc đến chuyện chương trình, không hề suy nghĩ, không chút do dự đáp: “Đương nhiên có thể tham gia!”

Nói xong, ông nhận ra mình đã quá kích động, bình tĩnh lại, vẫn làm theo quy trình, tượng trưng khuyên nhủ hai câu: “Nhưng mà, cô vừa mới chia tay, chắc vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau tình cảm đâu, ngàn vạn lần đừng hành động bồng bột, lỡ sau này hối hận thì không hay.”

Triệu Mộ Dư nghiêm túc nói: “Đây là kết quả sau khi em đã suy nghĩ kỹ lưỡng.”

“Ồ… Vậy sao.” Vị hiệu trưởng giả vờ trầm ngâm ba giây, lập tức tán thành cách làm của cô: “Thế thì tốt. Dù sao cách tốt nhất để thoát khỏi một mối quan hệ là bước vào một mối quan hệ mới. Tham gia chương trình đúng là một cơ hội. Cô không cần lo lắng, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ liên hệ với bên chương trình. Khi nào sắp xếp xong, tôi sẽ thông báo cho cô.”

Triệu Mộ Dư giả vờ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy làm phiền thầy rồi ạ.”

Những lời khách sáo không thể thiếu.

Tuy nhiên, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự của cô chỉ duy trì đến khi cánh cửa văn phòng đóng lại.

Vừa quay người bước ra hành lang, Triệu Mộ Dư đã gỡ bỏ mặt nạ giả tạo, xoa xoa cánh tay nổi da gà vì diễn cảnh thất tình, sải bước đi xuống lầu.

Khi cô trở lại văn phòng, tiết học đầu tiên buổi sáng vừa kết thúc, trong phòng chỉ có một mình Đinh Hiểu Hiểu.

Ai ngờ một chân cô còn chưa bước vào, đã thấy Đinh Hiểu Hiểu chạy đến cửa, vẻ mặt kinh ngạc như vừa hóng được tin sốc, xác nhận với cô: “Cô Triệu! Nghe nói cô đồng ý tham gia chương trình hẹn hò rồi ạ?!”

Triệu Mộ Dư: “?”

Cô khựng lại, không ngờ tin tức lại lan nhanh đến vậy.

Vừa định nói chuyện, cô chợt thấy giáo viên ở văn phòng bên cạnh cũng bị tiếng la lớn của Đinh Hiểu Hiểu thu hút, thò đầu ra hóng chuyện, thế là cô đẩy Đinh Hiểu Hiểu vào phòng trước, rồi mới hỏi: “Nghe ai nói thế.”

“Cô lao công.” Đinh Hiểu Hiểu bị Triệu Mộ Dư đẩy đi, đầu cứ ngoảnh lại nhìn cô, “Bà ấy vừa nãy đang lau sàn ở cửa văn phòng hiệu trưởng, nghe thấy hiệu trưởng hát vang bên trong, cứ tưởng ông ấy xảy ra chuyện gì, chạy vào hỏi mới biết hóa ra là vì cô đồng ý tham gia chương trình.”

Triệu Mộ Dư lý giải trình tự thời gian: “Cô lao công chắc không nhanh đến tòa nhà của chúng ta dọn dẹp đâu nhỉ.”

Đinh Hiểu Hiểu cười hì hì: “Em lén tham gia nhóm hậu cần, nghe bà ấy nói trong nhóm đấy. Khoảng vài phút nữa, chắc cả trường đều sẽ biết chuyện này mất.”

Triệu Mộ Dư: “…”

Tuy chuyện tham gia chương trình cô không định giấu mọi người, nhưng cũng không muốn mọi người biết nhanh đến vậy.

Tuy nhiên, tình hình trước mắt không cho phép cô lựa chọn nữa.

Triệu Mộ Dư chấp nhận hiện thực, không phí sức chống cự, thừa nhận: “Đúng là đồng ý tham gia rồi.”

“Tại sao?!” Sự kinh ngạc trên mặt Đinh Hiểu Hiểu tăng lên, âm lượng cũng tăng theo: “Có phải bên chương trình đưa ra điều kiện gì đặc biệt hấp dẫn không? Nhưng cô đâu phải người vì tiền mà khom lưng!”

Triệu Mộ Dư không ngờ mình lại được Đinh Hiểu Hiểu coi trọng đến mức coi nhẹ danh lợi như vậy, cũng không giải thích nhiều, nghĩ một lát, đơn giản và trực tiếp nói: “Cứ coi như là tôi muốn yêu đương nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm đi.”

Đinh Hiểu Hiểu: “…”

Ừ.

Đây mới là cô Triệu mà cô ấy quen biết, dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh để nói ra những lời cực kỳ gây sốc.

Cảm xúc kích động của Đinh Hiểu Hiểu nguội đi một chút, cô ấy đang định truy hỏi thêm hai câu, thì lúc này Hứa Khả tan tiết về.

Vừa vào văn phòng, thấy Triệu Mộ Dư, phản ứng của cô y hệt Đinh Hiểu Hiểu, mở lời liền là: “Mộc Ngư cô…”

Có Đinh Hiểu Hiểu làm ví dụ trước, Triệu Mộ Dư đoán được Hứa Khả muốn hỏi gì, ngắt lời cô ấy trước, đưa cốc nước trên bàn cô cho cô ấy: “Uống ngụm nước bình tĩnh đã, đợi vài phút nữa rồi nói.”

Hứa Khả: “?”

Cô ấy không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Triệu Mộ Dư.

Khoảng ba phút sau.

Đợi đến khi các giáo viên khác trong văn phòng đều lần lượt trở về, Triệu Mộ Dư giải thích một lần cho xong: “Đúng vậy, tôi quyết định tham gia chương trình rồi. Lý do có thể là để kiếm tiền, cũng có thể là để trải nghiệm cảm giác yêu đương, tùy mọi người có thể chấp nhận lý do nào.”

Làm việc cùng nhau hai năm, các đồng nghiệp đều hiểu tính cách của Triệu Mộ Dư.

Nghe cô nói vậy, mọi người đều nuốt những câu hỏi định hỏi vào trong, lẳng lặng tản ra, bàn tán riêng với nhau.

Hứa Khả thì kéo Triệu Mộ Dư sang một bên, vẻ mặt không phải là buôn chuyện mà là lo lắng, hỏi cô: “Có phải hiệu trưởng dùng điểm đánh giá học kỳ này để đe dọa cô không? Nhưng trước đó cô chẳng phải nói đã có bạn trai rồi sao, ông ấy không thể ép cô chia tay bạn trai chứ.”

Triệu Mộ Dư biết Hứa Khả đang lo lắng điều gì, cười cười: “Yên tâm đi, không ai đe dọa được tôi cả. Là tôi tự nguyện tham gia.”

“Hả?” Nghe vậy, Hứa Khả càng không hiểu.

Dù sao trước đây cô đã thể hiện thái độ vô cùng chống đối với việc tham gia chương trình, sao nghỉ hè xong lại thay đổi suy nghĩ chứ.

Hứa Khả lo Triệu Mộ Dư có nỗi khổ tâm khó nói: “Tại sao, cô chẳng phải ghét phiền phức nhất sao?”

Lời này chạm đến nội tâm Triệu Mộ Dư.

Cô nhìn những người qua lại dưới lầu, rơi vào im lặng nhất thời.

Đúng vậy.

Một trong những nguyên tắc lớn nhất trong đời cô là tránh xa tất cả những người và những việc có thể mang lại phiền phức, mà tham gia chương trình chắc chắn sẽ mang lại rất nhiều phiền phức thuộc loại cô ghét nhất cho cuộc sống của cô.

Nhưng may mắn là những phiền phức này chỉ là nhất thời.

Miễn là nó có thể làm phai mờ tình yêu vĩnh cửu dành cho Giang Chu Trì.

Triệu Mộ Dư không dùng lý do bịa đặt qua loa để đối phó với Hứa Khả, nhưng hình như cũng không thể nói thêm gì nhiều, chỉ có thể nói với cô ấy: “Vì chính bản thân tôi.”

Giữa những người trưởng thành không cần phải nói rõ từng câu từng chữ.

Hứa Khả cũng đủ hiểu Triệu Mộ Dư, nhận được câu trả lời này, có thể chắc chắn cô quả thật không bị ai ép buộc, nên không truy hỏi đến cùng nữa, im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy khi nào chương trình bắt đầu ghi hình?”

Triệu Mộ Dư: “Vẫn chưa…”

Vừa nói được hai chữ, điện thoại trong túi reo lên.

Nhìn qua, là cuộc gọi từ hiệu trưởng.

Triệu Mộ Dư ra hiệu cho Hứa Khả, rồi bắt máy.

Giọng hiệu trưởng nghe có vẻ còn kích động hơn lúc nãy, nói: “Cô Triệu à, bên đài truyền hình tôi đã liên hệ xong rồi, họ rất mừng và vô cùng hoan nghênh sự tham gia của cô, đúng lúc có một khách mời trước đó gặp vấn đề, cần chọn lại người, phải lùi lịch ghi hình nửa tháng, nên thời gian cũng kịp, nhưng cô cần đến thành phố Ngân Hà vào thứ bảy tuần này để phỏng vấn trước. Lát nữa tôi sẽ gửi WeChat của nhân viên công tác cho cô nhé.”

Hứa Khả nghe thấy lời này.

Sau khi Triệu Mộ Dư cúp máy, cô ấy nhíu mày: “Thứ bảy tuần này đã phải đi ghi hình rồi, gấp thế.”

“Không sao, quay sớm cũng tốt.” Để khỏi lỡ có ngày cô đột nhiên lại hối hận.

“Vậy lúc đó tôi đi cùng cô.” Hứa Khả đề nghị, không đợi Triệu Mộ Dư nói, đã nhanh chóng trả lời: “Không được từ chối. Đợi cô quay vài lần, quen rồi thì tôi sẽ không đi cùng nữa.”

Triệu Mộ Dư biết Hứa Khả lo cô không quen với việc ghi hình, cười thở dài, nhận lấy thiện ý này, nói một tiếng “Được”.

Ai ngờ lời vừa dứt, một cánh tay yếu ớt giơ lên giữa hai người.

Chỉ thấy Đinh Hiểu Hiểu không biết từ đâu xuất hiện, vừa mong đợi vừa lo lắng hỏi: “Cô Triệu, tôi có thể đi cùng cô được không… Tôi sẽ đi chống lưng cho cô!”

Triệu Mộ Dư hiểu lòng tốt của Đinh Hiểu Hiểu nhưng cô từ chối: “Cảm ơn cô. Lần sau nếu có đánh nhau với ai, tôi sẽ gọi cậu đi chống lưng cho tôi.”

“… Xem ra cô không biết rồi, đi ghi hình chương trình còn hơn cả đánh nhau đấy!”

Đinh Hiểu Hiểu dùng hết tất cả kiến thức hóng chuyện học được trong đời, phổ cập cho họ: “Trong đó có những khúc mắc còn nhiều hơn cả tóc tôi nữa, hơn nữa nhiều người trong đài truyền hình rất hợm hĩnh, rất hay bắt nạt người hiền, lỡ đâu họ bắt nạt cô vì cô không có chỗ dựa cũng không có công ty quản lý thì sao! Tôi nhất định phải hộ tống cô!”

Nghe vậy, Triệu Mộ Dư và Hứa Khả nhìn nhau.

Thành thật mà nói, lời tự giới thiệu này đã làm lay động cả hai người.

Dù sao cô và Hứa Khả, đặc biệt là cô, bình thường không quan tâm đến chuyện giới giải trí cũng không xem chương trình thực tế, hoàn toàn mù tịt về việc ghi hình. Nếu có Đinh Hiểu Hiểu, người thông thạo mọi chuyện trong giới giải trí, ở bên, có lẽ sẽ dễ dàng nhập cuộc và thích nghi với chương trình hơn.

Cuối cùng.

Chiều thứ sáu, ba người đáp máy bay, đến thành phố Ngân Hà sớm hơn một ngày.

Khi hạ cánh đã là năm giờ chiều.

Nhưng còn chưa kịp đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng, Triệu Mộ Dư đã bị Đinh Hiểu Hiểu kéo đến khu thương mại sầm uất và náo nhiệt nhất.

Lý do là: “Tuy khuôn mặt của cô Triệu không cần dựa vào trang phục, nhưng chúng ta dù sao cũng là lên chương trình, vẫn nên coi trọng một chút. Mà theo tôi quan sát, phong cách ăn mặc thường ngày của cô Triệu chủ yếu là thoải mái, không hợp với phong cách của chương trình lắm, nên chúng ta nhất định phải sắm vài bộ trang phục mới! Từ giờ phút này, tôi chính là stylist của cô Triệu! Mọi hành động đều nghe theo sự chỉ huy của tôi!”

Thành phố Ngân Hà rất phát triển về ngành công nghiệp giải trí, là quê hương thứ hai của giới hâm mộ, vì vậy Đinh Hiểu Hiểu rất quen thuộc với mọi thứ ở đây, cô nàng đi thẳng đến cửa hàng thương hiệu xa xỉ nhẹ yêu thích nhất.

Cửa sổ kính sát đất lớn là biểu tượng của cửa hàng này.

Vào cửa hàng, Đinh Hiểu Hiểu không chọn lựa lung tung, mà rất có kế hoạch đưa hình ảnh những bộ quần áo đã chọn trước đó cho nhân viên bán hàng xem.

Triệu Mộ Dư hoàn toàn không có cơ hội từ chối: “…”

Đợi đến khi cô cuối cùng cũng thử xong bộ quần áo cuối cùng, bên ngoài đã là ráng chiều bao phủ.

Hứa Khả nhìn thấu bản chất của Đinh Hiểu Hiểu qua hiện tượng: “Hiểu Hiểu, thực ra cô chỉ lấy cớ chọn quần áo để chơi trò ‘Kỳ Tích Mộc Ngư’ thôi đúng không.”

“Hì hì, thì tôi thích ngắm người đẹp mà.” Đinh Hiểu Hiểu bị phát hiện tâm tư nhỏ cũng không phủ nhận: “Cô Triệu xinh đẹp như thế, đương nhiên phải mặc quần áo đẹp rồi. Hơn nữa, cô Hứa nhìn còn chăm chú hơn tôi nữa đấy. Thế nào, có bị cô Triệu làm cho mê mẩn không?”

Hứa Khả: “Đúng thế.”

Đinh Hiểu Hiểu nói đúng sự thật.

Vẻ đẹp của Triệu Mộ Dư là vẻ đẹp thanh tao, như ánh trăng treo trên trời, có một khí chất tiên tử thoát tục, không vướng bụi trần.

Nhưng những bộ đồ Đinh Hiểu Hiểu chọn cho cô lại không phóng đại điểm này, mà kéo cô trở về nhân gian, khiến cô có thêm vài phần sức sống. Dù hoàn toàn khác với phong cách ăn mặc thường ngày của cô, mỗi bộ vẫn rất hợp với cô.

Đến nỗi cuối cùng Triệu Mộ Dư hoàn toàn không biết mình nên chọn bộ nào.

Đinh Hiểu Hiểu lại không để Triệu Mộ Dư rơi vào băn khoăn, sau khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ, cô nàng hào sảng nói: “Cô Triệu, tôi có thể mua hết những bộ này tặng cô được không?”

Triệu Mộ Dư: “?”

Cô biết Đinh Hiểu Hiểu chi tiêu rộng rãi, nhưng không ngờ có ngày lại phóng khoáng với cả mình: “Dạo này con trai cô không có chỗ nào để cô tiêu tiền sao?”

Lời này chạm đến nỗi buồn của Đinh Hiểu Hiểu.

Cô nàng thở dài một tiếng: “Không giấu gì cô, gần đây anh ấy đúng là không có chỗ nào để tôi tiêu tiền. Một khi vào đoàn phim là khác gì ẩn mình sau khi đóng máy đâu. Công tác bảo mật của đoàn phim làm tốt quá, ngay cả cánh săn ảnh cũng không chụp được một tấm nào.”

Vừa buồn xong, cô nàng lại chuyển giọng: “Thế nên, cô có thể vì người mẹ già nhớ con đến phát bệnh này, mà thử chiếc váy này một lần nữa được không!”

“… Hả?” Triệu Mộ Dư không ngờ Đinh Hiểu Hiểu còn có đồ mới: “Thôi không thử nữa đâu, không còn sớm, mọi người chắc đói rồi, đi ăn cơm đi.”

Hứa Khả lên tiếng trước: “Không sao, cảnh đẹp đáng để ngắm.”

Có sự ủng hộ của Hứa Khả, Đinh Hiểu Hiểu càng thêm tự tin, chắp hai tay lại: “Xin cô đấy! Mặc cho tôi xem một chút đi! Trước đây tôi không thấy chiếc váy này trên trang web chính thức, đến cửa hàng mới phát hiện ra!”

Triệu Mộ Dư: “…”

Chỉ là một bộ quần áo thôi, không đến mức phải “cầu xin” cô chứ.

Tuy nhiên, đã thử nhiều bộ như vậy rồi, thêm một chiếc cũng không sao.

Triệu Mộ Dư không từ chối nữa, nhanh chóng cầm chiếc váy vào phòng thay đồ.

Đinh Hiểu Hiểu như người chồng đợi vợ sinh con, đầy mong đợi chờ đợi, nhưng lại nghe Hứa Khả tò mò hỏi: “Sao bên ngoài đột nhiên kẹt xe dữ vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”

Nghe vậy, Đinh Hiểu Hiểu cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhân viên bán hàng giải thích cho họ: “Chắc là xảy ra tai nạn xe hơi. Con phố này thường xuyên xảy ra va chạm.”

Con đường bên ngoài cửa hàng không phải đường chính.

Con đường vốn không rộng rãi bị tắc nghẽn hoàn toàn, tiếng còi xe inh ỏi.

Tài xế sau khi xuống xe xem xét tình hình đã quay lại chiếc xe thương mại, nói: “Phía trước bị tai nạn rồi, cảnh sát giao thông đang xử lý, chắc phải đợi mười mấy hai mươi phút nữa mới đi được.”

Thiên tai nhân họa không thể thay đổi, vậy thì chỉ có thể chấp nhận.

Chương Vũ đáp lại “Được thôi, không vội, cứ từ từ chờ” rồi tiếp tục tựa vào cửa sổ xe chợp mắt.

Ánh mắt Giang Chu Trì dừng lại ở ngoài cửa sổ.

Bên lề đường, trong khung cửa sổ kính sát đất khổng lồ, đèn điện sáng trưng.

Cô gái mặc chiếc váy đen như một món đồ trưng bày không bán trong tủ kính, đứng trước gương, chiếc dây mảnh quấn quanh chiếc cổ trắng ngần, thon dài, lưng khoét sâu, đôi xương bướm như sắp rung cánh bay, cảm giác nhẹ nhàng trung hòa đi sự nặng nề của màu đen.

Nhìn xuống dưới, là vòng eo thon gọn, chỉ bằng một cái nắm tay, bị lớp vải mềm mại siết lại.

Ánh trăng lạnh lẽo cũng khiến người ta sinh ra những d*c v*ng đen tối.

Tuy nhiên, dưới chiếc váy dài rủ xuống, cổ chân trái thon thả, không đầy một vòng tay, lại trống trơn.

Không còn sắc đỏ thẫm đó nữa.

Chương Vũ đang chợp mắt chợt rùng mình, cảm thấy nhiệt độ trong xe đột ngột giảm đi vài độ, cứ tưởng điều hòa trong xe bị hỏng.

Anh ta mở mắt, kiểm tra nhiệt độ điều hòa, xác nhận không có vấn đề gì, xoa xoa cánh tay, định đổi tư thế ngủ tiếp, lại liếc thấy Giang Chu Trì qua gương chiếu hậu.

Thấy anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Chương Vũ cũng nhìn theo, nhưng không thấy gì đặc biệt, cứ tưởng anh chỉ đang thất thần, thế là ngáp một cái, tiện miệng hỏi: “Sếp, anh đang nghĩ gì vậy, sao lại chăm chú thế.”

Giang Chu Trì không thu lại tầm mắt, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng râm dày đặc rung rinh bên ngoài cửa sổ in vào mắt anh, trở thành một tầng bóng tối sâu hơn cả bầu trời âm u sắp có bão lớn, nhưng giọng điệu bình thản không chút gợn sóng, nói một cách tĩnh lặng: “Đang nghĩ, nên xé nát một chiếc váy như thế nào.”

Bình Luận (0)
Comment