Cuối cùng, trò chơi thử đồ kéo dài hai tiếng đồng hồ do chính tay Đinh Hiểu Hiểu “thiết kế” đã kết thúc.
Triệu Mộ Dư tổng cộng mua được ba bộ đồ.
Trong đó không bao gồm chiếc váy đen cuối cùng khiến Hứa Khả và Đinh Hiểu Hiểu nhìn mà chảy cả nước miếng.
Dù Đinh Hiểu Hiểu đã khóc lóc năn nỉ xin tặng, cô vẫn kiên quyết từ chối.
Ban đầu, việc cô thử đồ chỉ là để thỏa mãn sự tò mò của Đinh Hiểu Hiểu. Dù sao, đối với người mà bình thường hầu như không mặc váy như cô, việc thử váy đã là một thử thách rồi, huống hồ phong cách lại còn khác biệt lớn đến thế. Kể cả có tham gia chương trình, cô cũng không đời nào mặc, mua về cũng chỉ để mốc meo, chi bằng không phí tiền.
Rời khỏi cửa hàng, Triệu Mộ Dư áp dụng nguyên tắc tiện đâu ăn đó, chọn một nhà hàng gần khu thương mại, mời Đinh Hiểu Hiểu và Hứa Khả một bữa tối, sau đó cuối cùng cũng bắt đầu đi về khách sạn.
Để Triệu Mộ Dư được nghỉ ngơi, không ảnh hưởng đến buổi ghi hình ngày mai, Hứa Khả và Đinh Hiểu Hiểu ở chung một phòng.
Tuy nhiên, vì thành phố Ngân Hà quanh năm là mùa du lịch cao điểm, mà họ lại đặt phòng quá muộn, nên hai phòng không ở cạnh nhau mà cách nhau hai tầng lầu.
Làm thủ tục nhận phòng xong, Hứa Khả và Đinh Hiểu Hiểu đưa Triệu Mộ Dư về phòng trước, nhân tiện vào ngồi chơi một lúc.
Ban đầu chỉ định trò chuyện đơn giản, nào ngờ Đinh Hiểu Hiểu lại hóa thân thành cô trợ lý chu đáo, chăm sóc da cho Triệu Mộ Dư. Biết cô bình thường ỷ vào vẻ đẹp tự nhiên mà chẳng mấy khi dưỡng da, cô ấy bèn lôi từ trong đống túi lớn túi bé của mình ra chiếc mặt nạ hạng sang, ép cô đắp lên, để cô đón ngày mai với trạng thái tốt nhất.
Hứa Khả cũng tán thành việc làm của Đinh Hiểu Hiểu.
Triệu Mộ Dư mệt mỏi, cũng không muốn phụ lòng tốt của Đinh Hiểu Hiểu, nên đành ngoan ngoãn trở thành con búp bê mặc cô ấy sắp đặt.
Nhưng vừa đắp xong, cô còn chưa kịp nằm xuống sofa được hai phút thì WeChat lại đột nhiên báo tin nhắn.
Triệu Mộ Dư cầm lên xem một chút, rồi lại đặt xuống, rồi lại cầm lên.
Hành động lặp đi lặp lại khiến Hứa Khả chú ý. Cô hỏi: “Sao vậy, người của chương trình gửi tin nhắn cho cô à?”
Triệu Mộ Dư gật đầu, cầm điện thoại lên lần nữa, vừa trả lời tin nhắn vừa nói: “Họ gửi cho tôi một định vị, bảo tôi chỉ cần đến cổng số ba của đài truyền hình trước mười một giờ sáng mai là được, nói là sẽ có người ra đón tôi.”
Đinh Hiểu Hiểu “oa” một tiếng, cuối cùng cũng cảm nhận được thực tế của việc ghi hình, hai tay ôm mặt, không nén nổi sự mong chờ: “Không biết đối tượng hẹn hò lần này của cô Triệu sẽ là ai nhỉ.”
“Là đối tượng ‘hẹn hò giả tưởng’.” Triệu Mộ Dư trả lời xong tin nhắn, đặt điện thoại xuống, nghiêm túc sửa lại cho Đinh Hiểu Hiểu.
Đinh Hiểu Hiểu biết sai mà không sửa: “Hì hì, như nhau thôi. Dù sao lúc quay chương trình, hai người cũng là người yêu thật mà, nhỡ đâu quay riết rồi ngoài đời cũng thành người yêu thật thì sao! Đến lúc đó cô Triệu đừng có giấu bọn tôi nha.”
Cô ấy nói càng lúc càng hăng: “Mà nè, show giải trí của đài Tinh Vân xưa nay đều là miếng mồi ngon, bất kể là ngôi sao nổi hay không nổi đều chen chúc muốn tham gia, bây giờ số lượt đặt trước chương trình sắp phá mốc một triệu rồi, nên cô Triệu cứ yên tâm, bạn trai giả tưởng của cô chắc chắn sẽ không phải là loại nghệ sĩ vô danh tiểu tốt đâu! Ôi, tôi không dám mơ tưởng con trai tôi tham gia đâu, nhưng tôi thấy trong danh sách tin đồn trên mạng có mấy người là ‘tường đầu’ của tôi đó! Nếu là thật thì kiểu gì cô cũng sẽ gặp một trong số họ thôi!”
Hết hứng phấn, Đinh Hiểu Hiểu lại nhớ đến thực tế, tỉnh táo lại: “Nhưng mà cô Triệu đâu có đu idol, bình thường cũng chẳng quan tâm đến giới giải trí, nên đến buổi ghi hình đầu tiên, dù gặp bất kỳ ngôi sao nào, trong lòng cô chắc cũng chẳng chút xao động đâu nhỉ.”
Đinh Hiểu Hiểu sẽ không bao giờ quên lần quảng bá phim trước, phản ứng của Triệu Mộ Dư khi gặp Giang Chu Trì lạnh nhạt đến mức nào.
Triệu Mộ Dư cũng từng nghĩ đến vấn đề này.
Buổi chiều trên máy bay, Đinh Hiểu Hiểu đã nhồi nhét cho cô rất nhiều kiến thức về giới giải trí, trong đó có một mục là “hiệu ứng chương trình”.
Giờ nghe Đinh Hiểu Hiểu nói, cô cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, khiêm tốn hỏi: “Để đảm bảo hiệu ứng chương trình, có phải tôi nên diễn có chút xao động không?”
“Đừng đừng đừng!” Đinh Hiểu Hiểu lập tức ngăn cản ý nghĩ này của Triệu Mộ Dư: “Khán giả chúng ta chỉ thích xem cái gì chân thật thôi. Phản ứng của cô càng thật, hiệu ứng chương trình càng tốt. Tôi tin cô chắc chắn sẽ không làm tôi thất vọng đâu! Mời được cô, chương trình coi như nhặt được báu vật rồi!”
Triệu Mộ Dư khẽ cười, nghe kiểu gì cũng không giống lời khen.
Nhưng cô cũng không nói gì thêm, bị mớ tóc cứ dính vào mặt nạ làm cho mất hết kiên nhẫn, cô đứng dậy đi đến bàn ở cuối giường, lục tìm dây buộc tóc trong túi, muốn buộc gọn mớ tóc vướng víu lại.
Trong lúc cử động, cô vô tình làm rơi một thứ từ trong túi ra đất.
Đinh Hiểu Hiểu giúp cô nhặt lên, sau khi nhìn rõ đó là cái gì thì ngạc nhiên hỏi: “Này, cô Triệu, cô mua dây đỏ hồi nào vậy, sao tôi không thấy cô đeo?”
Nghe câu này, động tác tay của Triệu Mộ Dư khựng lại.
Nhanh chóng, cô lại trở lại bình thường, không quay đầu lại, đáp: “Hơi vướng, nên không đeo.”
“Ồ ồ.”
Lý do này nghe có vẻ hợp lý, Đinh Hiểu Hiểu tin là thật, không nghi ngờ gì, đặt sợi dây đỏ lại lên bàn, rồi tiếp tục: “Nhắc mới nhớ, hồi con trai tôi mới vào nghề đóng phim, tay trái anh ấy cũng có một sợi dây đỏ. Hai người nói xem tôi có nên mua một sợi đeo thử, làm một cuộc ‘phục hưng văn học’ không nhỉ?”
Hứa Khả không tham gia vào chủ đề dây đỏ, nhưng lại chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Triệu Mộ Dư.
Cô ấy không nói gì, chỉ khoác tay Đinh Hiểu Hiểu, thay Triệu Mộ Dư đáp lời: “Đi thôi, tôi đưa cô xuống lầu mua ngay đây.”
“… Hả?” Đinh Hiểu Hiểu ban đầu chỉ nói bâng quơ, không ngờ Hứa Khả lại hành động nhanh đến vậy, cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo ra ngoài.
Tuy hơi đột ngột một chút, nhưng Đinh Hiểu Hiểu cũng không từ chối.
Cô ấy vui vẻ chấp nhận lời rủ rê đi dạo đêm của Hứa Khả, quay lại nói thêm vài câu cuối với Triệu Mộ Dư: “Vậy cô Triệu tối nay nghỉ ngơi sớm nha, mặt nạ đắp thêm năm phút nữa là gỡ ra được rồi! Hẹn gặp cô ở sảnh khách sạn sáng mai—”
——Rầm.
Cửa phòng đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Triệu Mộ Dư.
Cô vẫn đứng trước bàn, ngẩn người một lúc, mãi đến khi thời gian trôi qua xa hơn cả năm phút mà Đinh Hiểu Hiểu nói, cô mới hoàn hồn, vào phòng vệ sinh gỡ bỏ mặt nạ đã khô, rồi rửa mặt.
Lúc đi ra, chiếc điện thoại trên bàn vừa hay sáng lên.
Cô tưởng lại là tin nhắn từ nhân viên của chương trình, vội vàng đi tới xem, nhưng lại thấy hình nền điện thoại là một đoạn cắt từ phim.
Trong khung hình đen trắng, người đàn ông ngồi xổm ở con hẻm tối, ngậm một điếu thuốc trên môi, liếc nhìn ống kính, ánh mắt sắc bén nhưng lười nhác, làn khói lượn lờ cũng không làm lu mờ được nốt ruồi trên chóp mũi anh.
Bàn tay Triệu Mộ Dư vừa vươn ra cầm điện thoại khựng lại giữa không trung.
Xem ra là Đinh Hiểu Hiểu vô ý bỏ quên điện thoại rồi.
Xác nhận chủ nhân chiếc điện thoại xong, Triệu Mộ Dư lập tức chuyển hướng sự chú ý của mình.
Cô rụt tay lại, tìm điện thoại của mình, định gửi tin nhắn cho Hứa Khả, nhắc họ lát nữa quay lại nhớ ghé lấy.
Thế nhưng, ánh mắt cô lại vô thức cứ rơi vào sợi dây đỏ trên bàn.
Ngón tay Triệu Mộ Dư đang gõ chữ dừng lại trên màn hình.
Mãi đến trước khi lên đường hôm nay, cô mới tháo sợi dây đỏ khỏi mắt cá chân, hành động này cũng giống như tự cắt đứt một loại hy vọng nào đó của bản thân.
Nhưng cô cũng không hiểu vì sao mình vẫn mang sợi dây đỏ này theo trong túi.
Có lẽ từ khoảnh khắc đeo nó lên, sợi dây đỏ này đã trở thành một biểu tượng, tượng trưng cho sự kỳ vọng của cô dành cho Giang Chu Trì, kỳ vọng một ngày nào đó anh sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Hoặc cũng có thể là vì nhìn thấy nó, cô luôn nhớ về chuyện cũ mười năm trước, khiến cô hoài niệm.
…
Kì nghỉ đông năm Triệu Mộ Dư học lớp mười.
Giang Chu Trì sau khi ký hợp đồng với công ty quản lý đã nhận được kịch bản đầu tiên.
Ngày lên đường đến đoàn làm phim, Tần Sơn – lúc đó chỉ là một quản lý nhỏ – lái xe đến thành phố Đồng đón người, nhưng chờ mãi không thấy Giang Chu Trì đã xuống lầu lên xe, bèn liếc nhìn gương chiếu hậu.
Ngoài xe.
Tay Giang Chu Trì vừa đặt lên tay nắm cửa xe thì từ xa đã nghe thấy tiếng gọi “Giang Chu Trì”, anh quay đầu tìm theo tiếng.
Bảy tám giờ sáng mùa đông, trời còn chưa sáng hẳn, không khí bao phủ một lớp sương mỏng, tầm nhìn rất kém, chỉ có thể lờ mờ thấy một bóng dáng màu trắng đang chạy về phía anh.
Từ từ, bóng dáng càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, hệt như một bông tuyết, rơi vào mắt Giang Chu Trì.
Đó là Triệu Mộ Dư, người đáng lẽ phải về quê ngoại ăn Tết.
Chạy đến trước mặt Giang Chu Trì, cô chống tay lên đầu gối, cúi người, th* d*c may mắn nói: “May, may mà vẫn kịp.”
Ban đầu cô gọi một chiếc xe ôm công nghệ, ai ngờ xe bị nổ lốp khi còn cách điểm đến một cây số, cô đành phải xuống xe trước, chạy bộ suốt hai con phố đến đây.
May mà vẫn kịp.
Triệu Mộ Dư vội hít thở đều lại, định nói chuyện chính.
Nhưng đột nhiên, cổ cô đang lạnh buốt bỗng thấy ấm áp.
Sau đó, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, xa xăm và mát lạnh, như rừng sau cơn mưa, mang theo một sự lạnh nhạt đầy mâu thuẫn.
Triệu Mộ Dư hơi sững lại, cúi đầu nhìn.
Phát hiện là Giang Chu Trì đã quàng khăn quàng cổ của anh cho cô, cô vội ngẩng đầu nói: “Không sao, em không lạnh.”
Nói xong liền định tháo xuống.
Giang Chu Trì lại giữ tay Triệu Mộ Dư lại, ánh mắt nhìn chóp mũi cô đã đỏ ửng vì lạnh, thản nhiên nói: “Là do anh không muốn đeo.”
Triệu Mộ Dư: “Tại sao?”
Giang Chu Trì: “Tần Sơn tặng, xấu quá.”
Triệu Mộ Dư: “…”
Thôi được.
Cô chính là trạm thu mua đồ xấu đấy.
Triệu Mộ Dư đã quen với mấy cái trò vớ vẩn này, không lãng phí thời gian với cái khăn quàng nữa, cô quay lại chuyện chính, xòe lòng bàn tay ra, đưa đồ cho Giang Chu Trì: “Này, cái này cho anh.”
Nghe vậy, Giang Chu Trì rủ mắt nhìn.
Chỉ thấy một sợi dây đỏ nằm gọn trong lòng bàn tay cô, là kiểu Tứ Diện Phật phổ biến nhất, được chia đều thành bốn đoạn bằng ba nút bình an.
Nhưng anh không nhận, chỉ nhìn.
Thấy vậy, Triệu Mộ Dư còn tưởng anh đang thắc mắc đây là thứ gì, bèn giải thích: “Mẹ em biết anh sắp đi đóng phim, nên đặc biệt đến chùa cầu sợi dây bình an này cho anh.”
Giang Chu Trì vẫn không nhận, nhưng nghe xong câu đó thì ngước mắt nhìn cô, khóe mày hơi nhếch lên rất nhẹ.
Triệu Mộ Dư: “… Thật sự là mẹ em cầu cho anh đấy!”
Giang Chu Trì với vẻ mặt như cười như không, không xác nhận cũng không phủ định, chỉ “ồ” một tiếng, rồi hỏi ngược lại: “Anh đã nói gì đâu.”
Triệu Mộ Dư: “…”
Miệng thì đúng là không nói câu nào, nhưng đôi mắt thì không yên, cứ như đang nghi ngờ lời cô nói.
Thời gian gấp gáp, Triệu Mộ Dư không có thì giờ tranh cãi với Giang Chu Trì, cô lắc lắc cánh tay vẫn đang giơ giữa không trung, mệt mỏi thúc giục: “Vậy rốt cuộc anh có muốn hay không?”
Giang Chu Trì không trả lời, đưa tay trái về phía cô, nói: “Anh không tự đeo được.”
Ý ngoài lời là, cô phải giúp anh đeo.
Triệu Mộ Dư: “…”
Đúng là tự coi mình là ông chủ rồi.
Triệu Mộ Dư đã quen với việc chiều chuộng Giang Chu Trì thành thói quen, thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc phản kháng, nghe vậy liền cầm sợi dây đỏ lên, ngoan ngoãn đeo vào cho anh, còn không quên dặn dò: “Trừ khi sợi dây tự đứt, nếu không thì đừng tháo ra đấy.”
Không gian tĩnh lặng.
Triệu Mộ Dư tưởng Giang Chu Trì lại đang lơ đãng, thắt dây đỏ xong thì buông tay, hỏi xác nhận lại với anh: “Nghe rõ chưa?”
Nhưng Giang Chu Trì vẫn không trả lời thẳng cô, mà lại nhắc nhở: “Nhớ gọi video cho anh mỗi ngày.”
“Hả?” Triệu Mộ Dư đầy vẻ khó hiểu, không biết sao chủ đề lại đột nhiên nhảy sang chuyện này, cũng không hiểu yêu cầu kỳ lạ này nhằm mục đích gì: “Tại sao?”
Bàn tay trái chưa kịp rụt lại của Giang Chu Trì lại giơ cao thêm chút nữa, nói cho cô biết lý do: “Để xác nhận xem anh có tháo cái thứ này xuống không.”
“… Anh không thể tự giác một chút sao!” Triệu Mộ Dư suýt nữa bật cười vì tức với lý do của anh.
Giang Chu Trì lại thản nhiên như không, luôn có thể nói ra những lời đáng đòn một cách trôi chảy và tự nhiên, thành thật đáp: “Không thể.”
Triệu Mộ Dư: “…”
Tần Sơn trong xe chờ mãi, chờ hoài cũng không thấy tổ tông lên xe.
Thời gian cũng không còn sớm.
Thế là anh ta thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, chen vào một câu: “Thôi được rồi, đừng có lưu luyến khó rời như thế nữa, tháng sau khai giảng là gặp lại rồi.”
Nghe vậy, Triệu Mộ Dư nhân cơ hội bỏ qua việc trả lời, đẩy Giang Chu Trì một cái, thúc giục: “Mau lên xe đi.”
Thế nhưng Giang Chu Trì vẫn đứng im, vẫn nhìn cô, nói: “Em còn chưa đồng ý với anh.”
“… Biết rồi.” Triệu Mộ Dư chịu thua, đành phải đồng ý.
Trong suốt thời gian còn lại của kỳ nghỉ đông, ngày nào cô cũng trốn trong phòng gọi video cho Giang Chu Trì một cách lén lút.
Ban đầu cô định kiểm tra xong sợi dây đỏ là cúp máy, ai ngờ lần nào cũng bị Giang Chu Trì lôi kéo, nói chuyện đến quên cả thời gian.
Số lần nhiều lên, Triệu Mộ Dư cũng lười giãy giụa, quen dần với chuyện này, chỉ có điều cô thường xuyên đang nói chuyện thì vô tình ngủ quên mất, đến khi nửa đêm tỉnh dậy lại phát hiện điện thoại vẫn đang trong trạng thái gọi.
Những lúc như vậy, cô luôn thử gọi một tiếng “Giang Chu Trì”, và luôn nhận được một tiếng “Ừm” tỉnh táo, không biết là anh vẫn chưa ngủ hay cũng vừa tỉnh giấc như cô.
Khi đó, cô đã từng rất nhớ Giang Chu Trì lúc chưa có điện thoại.
Còn bây giờ lại có chút hoài niệm Giang Chu Trì của ngày ấy.
—— Kính coong.
Tiếng chuông cửa đột ngột kéo Triệu Mộ Dư từ mười năm trước trở về thế giới hiện thực.
Cô hoàn hồn, không ngờ tin nhắn còn chưa kịp gửi đi thì Đinh Hiểu Hiểu đã phát hiện mình để quên đồ, cô vội điều chỉnh lại trạng thái, đặt điện thoại xuống, đi ra mở cửa cho Đinh Hiểu Hiểu.
“Cô…” Triệu Mộ Dư mở cửa.
Nhưng vừa nói được một chữ, giọng cô đã nghẹn lại, vẻ mặt cũng đông cứng khi nhìn rõ người đàn ông đứng ngoài cửa.
Ánh đèn hành lang khách sạn dường như không phải để chiếu sáng, mà vàng vọt như ánh hoàng hôn, vô tình tạo ra một cảm giác mông lung mờ ảo.
Một bóng dáng cao lớn chắn ngay cửa phòng cô, che đi nguồn ánh sáng vốn đã ít ỏi, cái bóng đổ xuống tựa như một tấm lưới không thể thoát, bao trùm lấy cô, giam hãm cô trong đó.
Triệu Mộ Dư hơi sững sờ.
Khoảng cách quá gần.
Cô đành hơi ngẩng đầu lên mới nhìn rõ khuôn mặt anh.
Đôi mắt đen dưới vành mũ giống hệt trên hình nền lúc nãy, lạnh lùng, hờ hững, không có nhiều cảm xúc, rủ mắt đối diện với ánh nhìn của cô, khóe môi khẽ nhếch, lười biếng nói: “Không mời tôi vào ngồi chơi à?”
“…”
Ngồi gì mà ngồi.
Đây là nơi anh có thể đến sao?
Triệu Mộ Dư vẫn đang tiêu hóa việc Giang Chu Trì đột ngột xuất hiện, không biết làm sao anh biết cô đến thành phố Ngân Hà và ở khách sạn này, trong bụng cô có cả đống lời muốn nói.
Ai ngờ, cô còn chưa kịp thốt ra lời nào thì Giang Chu Trì đã kéo tay cô đang đặt trên tay nắm cửa xuống, rồi bước vào trong trước khi cô kịp phản kháng.
——Rầm.
Cửa đóng lại.
Bên ngoài và bên trong cánh cửa như hai thế giới khác nhau.
Một bên an toàn, một bên nguy hiểm.
Ánh đèn hành lang sáng rực cũng không xua tan được hơi thở lạnh lẽo bao quanh Giang Chu Trì.
Anh cầm chiếc mũ đã tháo, thân hình lười nhác dựa vào cửa, chỉ là tùy tiện nhìn cô một cái, một cảm giác áp bức mãnh liệt đã ập đến.
Tim Triệu Mộ Dư đột nhiên đập mạnh một cái, cô vô thức lùi lại, nhưng quên mất tay mình vẫn bị Giang Chu Trì nắm trong lòng bàn tay.
Vừa lùi được nửa bước, cô đã bị một lực kéo ngược lại, không khỏi nhíu mày.
Nhìn Triệu Mộ Dư với vẻ mặt bực bội, khóe môi Giang Chu Trì cong lên rõ rệt hơn, nhưng nụ cười lại không hề chạm đến đáy mắt.
Chỉ nhìn thoáng qua, anh đã rủ mắt xuống, ngón tay cái nhẹ nhàng v**t v* cổ tay cô, thản nhiên nói: “Xem ra em có vẻ không chào đón tôi lắm.”
Từ lúc mở cửa đến lúc bước vào, chỉ vỏn vẹn một hai phút.
Mặc dù khoảng thời gian này chưa đủ để Triệu Mộ Dư khôi phục hoạt động bình thường của bộ não, nhưng đủ để cô tìm lại giọng nói của mình.
Cô sắp xếp lại những suy nghĩ còn đang hỗn loạn, thái độ đối với Giang Chu Trì vẫn đầy gai góc, không còn thấy sự ôn hòa như trong cuộc điện thoại trước, cô đáp: “Tôi đã bao giờ chào đón anh đâu.”
Câu này thì quả thật không sai.
Giang Chu Trì không xác nhận cũng không phủ nhận, vẫn rủ mắt, cười khẩy một tiếng: “Cũng đúng.”
Rõ ràng là đang đồng tình với lời cô nói, nhưng Triệu Mộ Dư luôn cảm thấy có gì đó không ổn, dường như cô nghe thấy một chút ý vị tự giễu.
Nhưng, Giang Chu Trì – người không coi ai ra gì – làm sao có thể tự giễu vì bị cô ghét bỏ chứ.
Triệu Mộ Dư lập tức loại bỏ ý nghĩ đáng sợ này.
Giang Chu Trì đã buông tay cô, đi vào trong phòng.
Triệu Mộ Dư: “…”
Lại coi đây là nhà của mình rồi.
Triệu Mộ Dư vẫn đứng tại chỗ, không đuổi theo, bộ não chậm chạp của cô cuối cùng cũng chợt nhớ ra “tin tốt” mà Giang Chu Trì từng nói.
Lần trước gọi điện thoại, anh còn có thể lách luật bằng cách “chỉ nghe tiếng mà không thấy người thì không tính là gặp mặt”, nhưng bây giờ chính anh bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt cô, quả thực đã vi phạm lời hứa.
May mà cô đã không tin lời anh ngay từ đầu.
Lần này, Triệu Mộ Dư nắm chắc được nhược điểm của Giang Chu Trì, chất vấn: “Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây anh nói là ba tháng sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Xin hỏi bây giờ là có ý gì?”
“Là ý tôi muốn gặp em.”
Giọng nói trầm thấp, nhàn nhạt không có nhiều cảm xúc, nhưng lại là lời mật ngọt giữa những người yêu nhau.
Triệu Mộ Dư sững người.
Lời nói lần trước trong xe vang vọng bên tai cô.
— Vậy sau ba tháng anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa có được không.
— Không thể.
— Tại sao.
— Bởi vì tôi muốn gặp em.
“Nhưng, hình như em lúc nào cũng không nghe lời.”
Giọng Giang Chu Trì lại vang lên.
So với câu trước, câu này có thêm vài phần nguy hiểm.
Ánh mắt Triệu Mộ Dư tập trung lại vào phía trước.
Giang Chu Trì đã đi đến chiếc bàn cuối giường, dừng lại, nói xong thì nghiêng đầu, hàng mi khẽ rủ xuống, ánh mắt hạ thấp, bình thản và lạnh lùng nhìn xuống.
Điểm dừng của ánh mắt là mắt cá chân cô.
Nhận ra điều này, Triệu Mộ Dư vô thức hoảng hốt trong giây lát, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Dù sao chuyện cô tháo dây đỏ sớm muộn gì cũng bị Giang Chu Trì phát hiện, thà cứ coi như chết sớm siêu sinh sớm.
Giữ vững suy nghĩ này, Triệu Mộ Dư không lùi bước, hai tay siết chặt bên hông, còn học được cách lách luật, lý lẽ sắc bén: “Anh nói là lần gặp mặt tiếp theo không được tháo, chứ có nói lần gặp sau đó không được tháo đâu.”
Có lẽ vì lời nói này logic chặt chẽ, hoặc có lẽ là lười chơi trò chơi chữ với cô nữa, Giang Chu Trì không nói thêm gì.
Anh thu lại ánh mắt, rộng lượng thừa nhận sai lầm của mình: “Ừm, là lỗi của tôi.”
Tuy nhiên, sự rộng lượng và bao dung của anh lại không phải là điều tốt.
Triệu Mộ Dư không hề buông lỏng cảnh giác.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô nghe Giang Chu Trì nói: “Lần này định lại quy tắc một chút.”
Anh cúi đầu, ngón tay thon dài lúc chạm lúc không v**t v* sợi dây đỏ trên bàn, hỏi cô: “Là em tự qua đây, hay là tôi phải qua đó?”
Triệu Mộ Dư vẫn đứng ở cửa: “…”
Không đợi cô lên tiếng, Giang Chu Trì lại ngước mắt nhìn cô, tốt bụng nhắc nhở: “Nếu tôi qua đó, có lẽ đêm nay em sẽ không ngủ được đâu.”
Nắm tay Triệu Mộ Dư siết chặt hơn.
Lại bắt đầu giở trò uy h**p người khác rồi.
Sau lưng cô là cánh cửa.
Triệu Mộ Dư thậm chí còn nảy sinh ý muốn quay người mở cửa chạy trốn.
Nhưng giây tiếp theo, cô đã gạt bỏ ý nghĩ lợi bất cập hại này.
Bởi vì Giang Chu Trì không thể nào cứ thế buông tha cho cô.
Sau khi cô chạy thoát, anh sẽ không chút che giấu bước ra ngoài, trở thành tâm điểm của đám đông, dùng chính mình làm mồi nhử, cuối cùng buộc cô phải tự nguyện đi về phía anh.
Nhưng biết trách ai đây.
Ai bảo cô luôn bị anh nắm chắc trong lòng bàn tay.
Đôi tay siết chặt của Triệu Mộ Dư lại tăng thêm chút lực, dù móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay, truyền đến từng cơn đau nhói, cô cũng không hề buông lỏng chút nào, coi như là tự trừng phạt mình.
Cuối cùng, cô bước đi với những bước chân vô cùng miễn cưỡng, đi về phía anh.
Giang Chu Trì cũng quay người lại.
Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai người lại trở nên gần như lúc ở cửa.
Khoảnh khắc chóp mũi lướt qua mùi hương mát lạnh kia, Triệu Mộ Dư giật mình, theo bản năng lùi lại, nhưng quên mất phía sau mình không còn nhiều không gian.
Vừa lùi được nửa bước, bắp chân cô đã chạm vào cuối giường, bị vấp ngã ngồi hẳn xuống nệm.
Khoảng cách chiều cao vốn đã chênh lệch lại càng rõ rệt hơn do vị trí một đứng một ngồi này, đồng thời cảm giác áp bức xung quanh cũng được phóng đại không ít, không khí như một lớp màng mỏng bị kéo căng đến cực hạn, khiến người ở trong đó nghẹt thở.
Triệu Mộ Dư hơi ngẩng đầu lên.
Trong ánh đèn lờ mờ chỉ bật vài bóng nhỏ, cô không nhìn rõ vẻ mặt mờ ảo của Giang Chu Trì ẩn sau bóng tối, chỉ biết tình thế hiện tại đối với cô là trăm hại mà không có một lợi.
Cô muốn đứng dậy.
Nhưng vừa định hành động, phần ánh sáng bị Giang Chu Trì che khuất đột nhiên lọt vào tầm mắt cô.
Giang Chu Trì cúi người, ngồi xổm nửa chừng trước mặt cô.
Triệu Mộ Dư ngẩn người trong chốc lát, ánh mắt cô cũng rủ xuống theo Giang Chu Trì.
Tình cảnh giống như đêm ở sân chơi khu chung cư, nhưng tâm trạng của cô lại hoàn toàn khác.
Không còn được men rượu che chở, cô không thể vô tư trách móc Giang Chu Trì như trước, chỉ có thể nhìn anh một lần nữa quấn sợi dây đỏ vào mắt cá chân trái của cô, không hiểu sự cố chấp của anh: “Tại sao cứ phải bắt tôi đeo nó.”
Giang Chu Trì hơi cúi đầu, giọng nói bị kìm nén trong không gian hẹp, cuối cùng cũng ấm áp hơn vẻ lạnh nhạt lúc nãy một chút, anh khẽ nói: “Bởi vì trước đây em cũng từng yêu cầu tôi như vậy.”
Chuyện tặng dây đỏ năm xưa lại được nhắc đến.
Triệu Mộ Dư lại bị vẻ thản nhiên của Giang Chu Trì chọc cho tức cười.
Cô không hiểu sao Giang Chu Trì có thể thản nhiên nhắc đến chuyện này như vậy, cứ như anh không hề cảm thấy hành động tháo sợi dây đỏ của mình đã chà đạp lên tâm ý người khác đến mức nào.
Cơn giận vừa mới dịu xuống không lâu lại có xu hướng bùng lên dữ dội hơn.
Đôi tay Triệu Mộ Dư chống bên hông lại từ từ nắm thành quyền. Cô hít sâu một hơi, không ngừng tự nhủ trong lòng, đừng cãi nhau với anh, đừng cãi nhau với anh.
Dù sao cô cũng luôn không đấu lại anh, đối đầu trực diện cũng chỉ khiến cả hai bị tổn thương.
Anh muốn cô đeo, vậy cô cứ đeo thôi.
Trong những lời tự trấn an, Triệu Mộ Dư đã bình ổn lại cảm xúc của mình, cô nghĩ không thay đổi được kết quả thì thay đổi tâm lý của bản thân chẳng phải là được sao.
“Được, nếu anh muốn có qua có lại, vậy tôi cũng có qua có lại.”
Cô chủ động lùi một bước, nhưng tính toán rõ ràng với Giang Chu Trì: “Sợi dây đỏ tôi tặng anh, anh đeo ba năm thì tháo xuống, cho nên, ba năm sau anh cũng đừng đến quản tôi có đeo cái thứ này hay không nữa.”
Một câu nói không hề khách sáo, nhưng lại xua tan đi sự u ám luôn tích tụ dưới đáy mắt Giang Chu Trì, để lộ một tia sáng yếu ớt.
Lần trước, anh chỉ biết cô canh cánh trong lòng chuyện anh tháo dây đỏ, nhưng không ngờ cô còn nhớ rõ cả thời gian.
Lẽ ra anh nên cho cô một lời giải thích hợp lý mới phải.
Nhưng, anh phải nói với cô thế nào đây, rằng lúc đó anh tỉnh lại trong bệnh viện, trên cổ tay đã chẳng còn gì cả.
Anh đã tìm rất lâu cũng không tìm thấy sợi dây đỏ bị bác sĩ cắt đi.
Sau một hồi im lặng, Giang Chu Trì cũng nhượng bộ một bước, như một sự bù đắp, anh nói với cô: “Có một cách có thể giúp em không cần đeo nó ngay bây giờ, muốn thử không?”
“… Cách gì?” Trực giác Triệu Mộ Dư mách bảo trong lời này chắc chắn lại có bẫy, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi theo.
Vừa dứt lời, Giang Chu Trì cũng đã cài xong khóa đuôi sợi dây đỏ.
Anh ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn Triệu Mộ Dư từ dưới lên, giọng nói hơi trầm, cũng hơi nhẹ, nói: “Tặng tôi thêm một sợi nữa.”
Sự chú ý của Triệu Mộ Dư vẫn đang dồn vào lời nói của Giang Chu Trì, cô không chút phòng bị mà chạm vào đôi mắt anh vừa ngước lên.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cảm giác áp bức căng thẳng vốn đang bao trùm không gian dường như bỗng chốc tan biến.
Đôi mắt đen không ánh sáng nhìn về phía cô, chỉ phản chiếu hình bóng một mình cô, ẩn hiện còn có thể tìm thấy chút dấu vết gần như khao khát, bao bọc sự bất an, trông cứ như đang vẫy đuôi cầu xin cô, chỉ vì một sợi dây đỏ.
Hoặc vì một thứ gì đó khác.
Khi nhận thức này chiếm lấy đại não, Triệu Mộ Dư cảm thấy như vừa uống một ấm trà bưởi mật ong đã nguội lạnh.
Cô nếm được trong đó một chút vị ngọt nhạt, cùng với vị đắng vô tận.
Lại sắp bị anh làm cho dao động rồi.
Triệu Mộ Dư vội kiềm chế trái tim vô dụng của mình, dời ánh mắt đi, không ngờ Giang Chu Trì cũng có lúc ngây thơ như vậy, cô không hề lay chuyển: “Anh nghĩ tôi ngốc hay anh ngốc. Anh nghĩ tôi sẽ vấp ngã ở cùng một chỗ hai lần sao?”
— Sẽ không.
Cô gái trông có vẻ dễ mềm lòng ấy thực ra lại lạnh lùng hơn bất cứ ai, chỉ cần để cô thất vọng một lần, sẽ không bao giờ có cơ hội lần thứ hai.
Một câu trả lời nằm trong dự đoán, đã thu hồi lại ánh sáng vừa lóe lên trong mắt Giang Chu Trì.
Anh rủ hàng mi xuống, đứng thẳng dậy, không nói gì, cũng không rời đi.
Triệu Mộ Dư bị chặn kín lối đi phía trước, đành phải dịch sang bên cạnh, định đổi sang chỗ rộng hơn để đứng dậy.
Thế nhưng, đúng lúc này, chiếc điện thoại cô đặt trên giường liên tục vang lên mấy tiếng báo tin nhắn WeChat.
Nghe thấy, cô vô thức cúi đầu nhìn.
Ai ngờ chiếc điện thoại lúc nhận diện khuôn mặt lúc không lại nhạy không tưởng vào hôm nay, chỉ một cái liếc mắt này thôi mà nó đã tự động mở khóa.
Nội dung tin nhắn bị ẩn đi lập tức hiển thị đầy đủ trên màn hình.
Là tin nhắn từ nhân viên chương trình.
Triệu Mộ Dư vừa nhìn, mí mắt đột nhiên giật mạnh, theo phản xạ cô vươn tay úp điện thoại lại trên giường.
Chuyện cô quyết định tham gia show giải trí vẫn chưa nói với Vưu Nghê Nghê, chỉ sợ Vưu Nghê Nghê lại lén lút mách lẻo, nên lúc này tuyệt đối không thể để sơ hở.
Nhưng cô còn chưa kịp chạm vào điện thoại, một bàn tay gân guốc đã cắt ngang tầm nhìn hoàn chỉnh của cô, rồi lấy chiếc điện thoại đi.
Lòng Triệu Mộ Dư bỗng chốc chùng xuống.