Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát! (Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Bật Mí Bí Danh K Của Thủ Lĩnh Tổ Chức

Chương 166: Bật Mí Bí Danh K Của Thủ Lĩnh Tổ Chức Chương 166: Bật Mí Bí Danh K Của Thủ Lĩnh Tổ Chức

Trong căn phòng kín yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, giọng nói cố ý trầm thấp của Độc Dược đã phá tan bầu không khí, khiến cho hai người Lâm Thiên và Cao Siêu vốn đang lo lắng Độc Dược sẽ không nghe máy bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay giây tiếp theo hai người lại nắm chặt tay lại.

Mặc dù Độc Dược đã nghe máy, nhưng vẫn chưa biết khi Tô Minh bắt chước giọng nói của Tường Vi mở miệng, liệu có bị tổ chức phát hiện ra vì không nắm được mật mã tổ chức hay không.

Bởi vì trước đó chỉ là suy đoán đơn thuần, cho rằng cách thức xác minh 'có phải là đồng đội hay không' của tổ chức buôn bán ma túy này là dùng số giây chuông điện thoại đổ chuông cố định để xác minh, hoặc sử dụng số giây cố định sau khi kết nối để xác minh.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Nếu tổ chức buôn bán ma túy này không sử dụng hai cách này để xác minh mà lại sử dụng một số mật mã cụ thể nào đó thì chắn chắn Độc Dược sẽ khiến biết ngay...

Tường Vi đã bị bắt giữ và thậm chí điện thoại cũng bị thu giữ.

Bây giờ, bầu không khí căng thẳng không kém gì trước đây, thậm chí khiến Lâm Thiên và Cao Siêu đồng loạt nín thở.

Mà so với sự căng thẳng của họ.

Tô Minh lúc này lại không có chút thay đổi nào về mặt cảm xúc, cầm điện thoại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, bắt chước giọng nói của Tường Vi, mở miệng nói.

"Chuyện gì? Không có chuyện gì cả."

"Bây giờ mục tiêu và tầm nhìn của những người đó đều đặt ở Cô Tô, chỉ cần ngươi không bị lôi ra thì sẽ mãi mãi cũng sẽ không có chuyện gì."

Nói xong.

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng cười gượng gạo, tiếp theo là lời phản bác của Độc Dược.

"Tường Vi tỷ, ta thật sự bó tay."

"Ai bảo lũ chó phía sau bám theo sát như vậy, ta thật sự không ngờ... rõ ràng đã bỏ cuộc điều tra vụ án này từ nhiều năm trước, nhưng bây giờ lại đột nhiên bị lật lại như vậy."

"Thật sự toàn bộ là lỗi của tên Điêu Khắc Gia ngu ngốc kia, nếu như lúc đó hắn có thể xử lý tốt Bác Sĩ, không gây ra những hành động khiêu khích cảnh sát thì có lẽ ngọn lửa này căn bản sẽ không cháy tới chỗ ta ở."

"Cũng may là K lão đại rất lợi hại, hiện đang toàn lực giúp ta giám sát hành động của đám người kia."

"Nếu không... ta đoán là ta đã bị bắt ngay trong biệt thự rồi."

Cảm nhận được thái độ bây giờ của Độc Dược.

Tô Minh nhẹ nhàng nheo mắt lại, trong lòng đã hoàn toàn xác định, giống như suy đoán ban đầu của mình, phương thức xác minh cuộc gọi của tổ chức buôn bán ma túy này chính là sử dụng số giây sau khi đổ chuông.

Mặc dù đây chỉ là một phương thức xác minh đơn phương, nhưng cộng thêm giọng nói độc đáo của từng thành viên và thông tin nội bộ của tổ chức thì thực sự đã là một phương thức bảo mật rất an toàn.

Nhưng rất tiếc, bây giờ phương thức này đã bị hắn suy đoán ra.

Mặc dù đang nghĩ về chuyện này.

Nhưng Tô Minh cũng nhanh chóng từ lời nói của Độc Dược, nhanh chóng rút ra thông tin quan trọng của nội bộ tổ chức.

K lão đại, Điêu Khắc Gia, lũ chó...

Ngay giây tiếp theo.

Tô Minh lập tức không chút do dự tận dụng những thông tin này, thậm chí kết hợp với tính cách của Tường Vi mà hắn suy đoán trước đó, dùng giọng điệu châm biếm có thể là của nàng, nói:

"Còn sống được, còn nghe điện thoại được là được, lúc trước ngươi đừng có quá kiêu ngạo thì có lẽ bây giờ cũng không bị lũ chó đuổi chạy."

"Nói chuyện chính."

"Trước đó ta nhận được điện thoại của K, bảo tao làm mấy cái mặt nạ da người mới cho ngươi, có lẽ ngày mai sẽ xong. ."

"Mặc dù không biết đối mặt với đội đặc nhiệm đó, mặt nạ da người còn có tác dụng gì hay không, nhưng theo lời K nói, vẫn nên thử hết sức."

"Vậy ngươi đưa địa chỉ bây giờ cho ta, ta xem ngày mai dùng cách gì đưa cho ngươi."

Nghe vậy, Lâm Thiên và Cao Siêu đứng bên cạnh liếc nhìn nhau, rõ ràng nhìn thấy sự kinh ngạc, bất đắc dĩ và căng thẳng trong ánh mắt của đối phương.

Kinh ngạc về phản ứng và khả năng tổng hợp thông tin của Tô Minh, chỉ trong thời gian ngắn đã xác định được tên của thủ lĩnh tổ chức buôn bán ma túy, khiến Độc Dược không nghe ra bất kỳ vấn đề gì.

Còn cảm xúc bất lực thì xuất phát từ... vừa rồi Tô Minh gọi tất cả cảnh sát là lũ chó.

Mặc dù biết đây là để khiến Độc Dược hoàn toàn hạ thấp cảnh giác, nhưng cuối cùng vẫn khiến hai người có chút im lặng bất đắc dĩ.

Nhưng cảm xúc này chỉ thoáng qua.

Lâm Thiên cũng lập tức phản ứng lại, từ túi quần lấy điện thoại ra, bật chế độ im lặng rồi mở hộp thoại của Lưu Dương.

Một khi Độc Dược nói ra địa chỉ của mình, Lâm Thiên sẽ ngay lập tức gửi địa chỉ cho Lưu Dương, để hắn lập tức đi bắt Độc Dược.

Không thể tiếp tục chờ đợi vì việc Tường Vi bị bắt giữ chắn chắn là không thể che giấu được lâu. ...

Lúc này, trong vườn trái cây Tây Sơn thuộc khu vực quận Tương Thành của Cô Tô.

Độc Dược đang trốn trong căn nhà hẻo lánh ở nơi này, trước mặt đang đặt một bát mì bò chua cay vừa mới đổ nước sôi vào, còn đang bốc hơi nóng.

Một tay cầm điện thoại đặt ở tai, một tay thì thành thạo khuấy mì, cau mày nói:

"Tường Vi tỷ, tỷ muốn địa chỉ chính xác của ta à?"

"Trong tình hình căng thẳng như vậy, tỷ có cách nào đưa mặt nạ da người qua đây không?"

"Nói thật, ta hiện đang trốn ở một nơi rất kín đáo, ngoài K đại ca ra, những người khác trong tổ chức đều không biết, ta thực sự có chút lo lắng nếu như ngay cả nơi này cũng bị..."

Chưa đợi Độc Dược nói xong.

Tô Minh đã trực tiếp ngắt lời hắn, bắt chước giọng điệu tức giận và bực bội của Tường Vi trước đó, lạnh lùng nói:

"Chuyện có thể đưa qua hay không, hoàn toàn không cần ngươi quan tâm."

"Nói thật, nếu không phải vì quá khứ của chúng ta rất giống nhau, đều là từ tầng lớp thấp nhất của xã hội leo lên vị trí này, cộng thêm sự sắp xếp của K, ta thật sự không muốn lo chuyện của ngươi."

"Ta nói thẳng nhé."

"Đeo lên chiếc mặt nạ da người mới, có lẽ ngươi vẫn còn một cơ hội nhất định để trốn thoát khỏi sự truy đuổi, còn việc cứ giấu mãi thì chắn chắn sẽ có ngày bị tìm thấy, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

"Đừng coi thường đám chó lần này, người đã quên cách Điêu Khắc Gia chết chưa?"

"Thôi, cứ để vậy đi."

"Cứ theo ý của mình mà trốn tránh đám chó kia, trốn cho đến khi gió qua rồi hãy lộ diện, ta sẽ nói với K là ngươi không cần..."

Khi Tô Minh liên tục ám thị tâm lý gây áp lực cho Độc Dược bằng lời nói.

Lúc này, trong đầu của Độc Dược, cũng đang hồi tưởng lại khoảng thời gian vừa tốt nghiệp của mình.

Bản thân gặp phải khó khăn khi tìm việc, để no bụng đã phải ăn mì tôm suốt một tháng, lúc đó hắn nhìn thấy mì tôm cũng muốn nôn.

Vì thế, trong khoảng thời gian đó, hắn quyết tâm.

Nếu chờ đến khi có tiền, nhất định sẽ không bao giờ làm khổ bản thân, dù là đồ gì đắt tiền, chỉ cần thích thì sẽ mua ngay.

Vì vậy, sau khi gia nhập tổ chức buôn ma túy này.

Độc Dược bắt đầu hoang phí vô độ, mua chiếc xe sang trị giá hàng triệu mà hắn yêu thích, ăn một bữa trị giá bằng một tháng lương hồi trước.

Nhưng bây giờ... Độc Dược cúi đầu nhìn vào tô mì tôm trên bàn, cả người đều trở nên im lặng.

Phải biết.

Hôm qua hắn vẫn là phú nhị đại giàu có, ăn thịt bò cao cấp trị giá hàng nghìn đô, muốn mua xe sang thì mua, muốn mua biệt thự thì mua, muốn cái gì thì chỉ cần đập tiền là được.

Nhưng bây giờ hắn lại trở về cuộc sống cũ, ăn mì tôm mà trước đây đã ăn nhiều đến mức muốn nôn, thậm chí còn thầm mừng vì đã trốn thoát được sự truy đuổi của cảnh sát.

Bình Luận (0)
Comment