Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát! (Dịch)

Chương 167 - Chương 167: Nguy Cơ Tới! Bạo Đạn Thấy Hết Thảy!

Chương 167: Nguy Cơ Tới! Bạo Đạn Thấy Hết Thảy! Chương 167: Nguy Cơ Tới! Bạo Đạn Thấy Hết Thảy!

Ba giây sau.

Độc Dược đột nhiên đánh đổ tô mì tôm trên bàn xuống đất, tay cầm điện thoại không chút do dự nói.

"Xin lỗi, xin lỗi, Tường Vi tỷ."

"Vừa rồi là do ta nghĩ quá nhiều, bắt đầu nghi ngờ người trong tổ chức của chúng ta."

"Bây giờ ta đang trốn ở căn nhà gỗ cho công nhân ở vườn trái cây Tây Sơn, thành phố Cô Tô, đây là vườn trái cây ta thuê từ chính quyền bằng một danh tính khác, những tên cảnh sát kia chắn chắn không thể đoán ra!"

Vườn trái cây Tây Sơn?

Khi Độc Dược nói ra địa điểm đặc biệt này.

Lâm Thiên không chút do dự, lập tức gửi địa chỉ cho Lưu Dương, đồng thời dặn dò để hắn đi mật phục bắt giữ Độc Dược.

Do thủ lĩnh của tổ chức buôn bán ma túy - K, giống như một con chuột trốn trên xà nhà, luôn sử dụng mọi cách thức và phương tiện để rình mò hành động của cảnh sát.

Vì vậy, nếu tiếp tục phô trương lực lượng như kế hoạch ban đầu chắn chắn Độc Dược sẽ được cảnh báo trước và bỏ chạy.

Tất nhiên, quan trọng nhất là...

Trước đây, việc thiết lập hai tuyến điều tra sáng tối trước đây là để lợi dụng Độc Dược đang hoạt động ở thành phố Cô Tô, nhân cơ hội bắt giữ nhân vật quan trọng hơn của tổ chức là Tường Vi.

Bây giờ Tường Vi đã xa lưới đương nhiên không cần phải tiếp tục duy trì tuyến sáng.

Làm mọi cách để tận dụng sự chênh lệch thông tin, bắt giữ Độc Dược đang ẩn náu, đồng thời nắm được thông tin và địa chỉ của các thành viên khác trong tổ chức buôn bán ma túy mới là việc quan trọng nhất. ...

Thấy Lâm Thiên đã gửi địa chỉ đi, Tô Minh cũng gật đầu hài lòng và tiếp tục nói.

"Biết rồi, vườn trái cây Tây Sơn phải không?"

"Ngày mai ta sẽ cố gắng tìm cơ hội gửi mặt nạ mới cho ngươi, còn trước khi nhận được mặt nạ thì tốt nhất đừng di chuyển lung tung."

"Đây là nơi K đồng ý cho ngươi trốn, độ an toàn cũng khá ổn, ít nhất cũng có thể trốn được một, hai ngày, đợi đến khi mặt nạ của ta gửi đến."

"Được rồi, nếu không có gì khác thì cúp máy đi."

Nói xong.

Tô Minh không lập tức cúp máy mà đợi Độc Dược chủ động cúp máy.

Mặc dù đã xác định là mật mã mở đầu cuộc gọi, nhưng khi cúp máy, liệu còn có mật mã thứ hai tồn tại hay không thì không biết được.

Đây là chuyện không thể đánh cược, cách tốt nhất là để Độc Dược chủ động cúp máy.

Tuy nhiên, lo lắng của Tô Minh rõ ràng là thừa thãi, bởi vì hoàn toàn không có bất kỳ sự chờ đợi nào, Độc Dược đã trực tiếp cúp máy, thậm chí còn không nói lời cảm ơn.

Rõ ràng, tổ chức buôn bán ma túy này không có mật mã thứ hai.

"Tít———"

Khi âm thanh thông báo bị ngắt kết nối vang lên.

Lâm Thiên, lập tức vô cùng chắn chắn và nghiêm túc nói.

"Mười lăm giây."

"Nếu ta vừa rồi không đếm sai thì từ lúc số điện thoại được kết nối, đã qua mười lăm giây Độc Dược mới nhấc máy."

"Kết hợp với tình hình bây giờ của Độc Dược đang bị cảnh sát ở thành phố Cô Tô truy đuổi, nhờ vào khả năng giám sát của thủ lĩnh tổ chức, tức là K nên mỗi lần đều kịp thời trốn thoát, bây giờ mới có thể trốn trong vườn trái cây Tây Sơn."

"Vì vậy, Độc Dược chắn chắn sẽ rất quan tâm đến các cuộc điện thoại, vì điều này liên quan đến việc vị trí mới của hắn có bị cảnh sát phát hiện hay không, cũng liên quan đến việc hắn có bị lĩnh hạt lạc hay không."

"Trong tình huống quan tâm như vậy, Độc Dược đáng lẽ ra đã có thể nhấc máy trong vòng năm giây, nhưng lại đợi tận mười lăm giây."

"Mười lăm giây chờ đợi này, rất có thể chính là mật mã của tổ chức buôn bán ma túy này."

"Hơn nữa, ta vừa nhớ lại, ngoài mười lăm giây này ra, dường như không có mật mã khác tồn tại."

"Ít nhất là sau khi kết nối điện thoại không cần chờ đợi vài giây, không có lời thoại cụ thể được sử dụng trong quá trình giao tiếp, cũng không có tình huống phải xác minh mật mã thứ hai."

Đối với suy đoán của Cao Siêu.

Tô Minh đồng ý, gật đầu, sau đó nhíu mày nói chậm rãi.

"Hãy đợi một chút."

"Nếu không có gì bất ngờ, Bạo Đạn sẽ gọi lại trong vòng ba phút để xác minh, vì giọng nói giống Tường Vi vừa rồi, chắn chắn sẽ làm hắn nghi ngờ."

"Chỉ cần tạm thời giấu được Bạo Đạn thì chúng ta sẽ có đủ thời gian sử dụng mật khẩu mười lăm giây, gọi từng người trong tổ chức để tìm hiểu rõ vị trí ẩn náu của họ."

"Nếu biện pháp này có thể thực hiện được, tốc độ bắt giữ chắn chắn sẽ vượt xa tưởng tượng."

"Rhông qua lời nói của Độc Dược trước đó, chúng ta cuối cùng đã biết được biệt danh của thủ lĩnh tổ chức buôn ma túy này là gì..."

"K, số điểm lớn nhất trong bộ bài poker, cũng có thể đại diện cho biểu tượng của nhà vua."

Lâm Thiên đứng bên cạnh, vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Lưu Dương, đặt điện thoại trở lại túi và kể lại tin tức mới nhất mà hắn nhận được.

"Đội điều tra hình sự của quận Tương Thành đã bắt đầu hành động, do Lưu cục trưởng dẫn đội, lập tức đến vườn trái cây Tây Sơn."

"Sau đó, trong lúc trò chuyện vừa rồi, Lưu cục trưởng còn đặc biệt nói với ta một việc."

"Trong vườn trái cây Tây Sơn, hầu hết các loại cây trồng đều là táo, đào, hồng, lê, v. v. có hạt."

"Và trong hạt của những loại trái cây này, có thể dễ dàng chiết xuất ra Xyanua, ta đoán Độc Dược rất quen với vườn trái cây Tây Sơn, không chỉ vì đây là vườn trái cây mà hắn thuê."

"Quan trọng hơn là... hắn thường đến nơi này thu thập hạt cây, để sản xuất chất độc Xyanua, đồng thời nơi này cũng đủ kín đáo."

Thuyết pháp của Lâm Thiên, Tô Minh cũng đồng ý.

Vì việc chiết xuất Xyanua từ hạt trái cây không khó, nhưng cần rất nhiều hạt trái cây mới có thể đáp ứng nhu cầu của Độc Dược.

Vì vậy, thay vì mua một lượng lớn từ cửa hàng trái cây, tăng khả năng tiết lộ bản thân thì không bằng thuê trực tiếp một vườn trái cây, muốn sản xuất bao nhiêu Xyanua cũng không ai biết, với tính cách của Độc Dược hoàn toàn có thể làm được việc này.

Ngay khi Tô Minh chuẩn bị nói gì đó.

Chiếc điện thoại trên bàn, ban đầu thuộc về Tường Vi đột nhiên lại phát ra tiếng rung.

Ba người vẫn đang thảo luận về vụ án, lập tức nhanh chóng yên lặng, hai chữ Bạo Đạn hiển thị trên màn hình điện thoại, càng làm cho không khí trở nên căng thẳng.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây. ...

Tô Minh vẫn giữ được sự bình tĩnh, đếm số giây trong lòng, cho đến khi đếm đến giây thứ mười lăm, mới không chút do dự nhấn nút nghe.

Có kinh nghiệm gọi điện cho Độc Dược trước đó, Tô Minh rõ ràng chủ động hơn nhiều, trực tiếp mô phỏng giọng của Tường Vi, dùng giọng nói không kiên nhẫn mở miệng.

"Bạo Đạn, tình hình bên ngươi thế nào rồi?"

"Ta vừa nhận được cuộc gọi từ K lão đại, nói là để ta khẩn trương làm vài chiếc mặt nạ da người mới cho Độc Dược, ước chừng Độc Dược rất có thể không thể giữ được."

Tô Minh không chỉ sử dụng mật khẩu mười lăm giây, mà còn đưa ra tên của K, hy vọng có thể loại bỏ sự nghi ngờ trong lòng Bạo Đạn.

Nhưng giống như lần trước, Bạo Đạn không trả lời ngay lập tức.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Chờ đến giây thứ ba.

Giọng nói trầm thấp và hơi khàn của Bạo Đạn mới từ từ truyền ra từ điện thoại.

"Vậy à?"

"Độc Dược không giữ được rồi sao? K đều để tỷ khẩn cấp làm mặt nạ da người rồi, vậy bây giờ tình trạng của Độc Dược chắn chắn rất nguy hiểm."

"Vậy thế này đi, Tường Vi tỷ."

"Trước đây ta nhờ tỷ làm mặt nạ da người, tỷ cứ tạm dừng trước đi, thành phố của ta vẫn khá an toàn, trước tiên giúp Độc Dược làm vài cái đã."

"Ta không có việc gì khác, chỉ mong K có thể giúp đỡ một chút, cố gắng giữ Độc Dược lại."

"Thế... ta cúp máy đây."

"À đúng rồi, Tường Vi tỷ, ta vừa nãy quên hỏi rồi."

"Tình hình ở thành phố Lương Khê bây giờ có căng thẳng không, sao ta cứ cảm thấy mấy con chó mấy ngày nay im ắng quá mức, chẳng có động tĩnh gì cả."

"Mấy ngày nay còn được." Tô Minh suy nghĩ nghiêm túc trong vài giây, cố gắng không để lộ sơ hở tiếp tục nói.

"Độc Dược thu hút sự chú ý của tổ chuyên án, những người khác chúng ta tự nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều, chỗ ta tạm thời vẫn coi như mọi thứ đều ổn."

"Được rồi, vậy thế đi, ta còn phải gấp rút làm mặt nạ da người cho Độc Dược."

Im lặng vài giây sau.

Giọng nói trầm thấp và khàn khàn của Bạo Đạn mới vang lên lần nữa từ điện thoại.

"Ừm, cúp máy đi Tường Vi tỷ."...

Lúc này.

Ở góc đối diện cách thẩm mỹ viện Red Rose Beauty Salon chỉ hơn hai trăm mét.

Một chiếc xe địa hình hạng nặng đã được độ lại đang yên tĩnh đỗ bên đường, một thanh niên đầu tóc bù xù đang ngồi trong xe, mắt nhìn chằm chằm vào thẩm mỹ viện cách đó không xa đang bị cảnh sát bao vây, không cho phép bất kỳ ai ra vào.

Hắn vô cùng im lặng đặt điện thoại xuống.

Sau đó vài giây.

"Bốp!"

"Bốp!!"

"Bốp!!!"

Thanh niên dùng hết sức đập mạnh vào vô lăng vài cái, mắt đầy tơ máu nhìn xuống, khàn giọng gầm lên.

"Chó má..."

"Mọi thứ đều ổn? Đi mẹ nó mọi thứ đều ổn!!!"

Bình Luận (0)
Comment