U Linh đang ẩn náu trong khách sạn Duy Ngải?
Thông tin này khiến Tô Minh không khỏi ngạc nhiên và nhướng mày.
Bởi vì theo tình hình bây giờ, khách sạn Duy Ngải không an toàn, nếu muốn điều tra sâu về vụ án Lan Thải Nhi thì nhất định phải qua nơi này.
Nhưng bây giờ U Linh lại trốn vào khách sạn này? Đây là tin tưởng rằng... nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?
Cũng không có lý lắm.
Theo phân tích tính cách và hành vi của U Linh, hắn không phải là kiểu người mù quáng tin tưởng vào phán đoán tiểu thông minh của mình, mức độ cẩn thận trong việc che giấu hành tung của mình còn vượt xa những tội phạm khác.
U Linh không phải là người ngây thơ đến nỗi tin đạo lý vớ vẩn... nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất này. ...
Lúc này.
Trần Thăng đứng bên cạnh, chăm chú nhìn vào màn hình video.
Trong đoạn video giám sát bên ngoài khách sạn Duy Ngải, có thể nhìn thấy rất rõ ràng...
Một nam tử mặc áo sơ mi kẻ ô, đeo ba lô máy tính, không chút do dự bước thẳng vào sảnh khách sạn.
Cảnh tượng này khiến trong lòng Trần Thăng đầy thắc mắc, liền nhìn sang Tô Minh và Từ Trường Thắng bên cạnh, lên tiếng hỏi.
"Tô phó trưởng, Xu đội trưởng."
"Các ngươi thấy sao? U Linh trong đoạn video lại đi đến khách sạn Duy Ngải, bây giờ có nên đi khách sạn tìm kiếm một chút không?"
"Nhưng ta cứ cảm giác... U Linh này có thể là một mánh khóe, khiến chúng ta nghĩ rằng hắn đang ẩn náu trong khách sạn Duy Ngải, nhưng thực ra lại trốn đến nơi khác, để kéo dài thời gian cho mình?"
"Bởi vì theo việc khai thác trong thời gian này, U Linh đáng lẽ nên chọn một nơi an toàn hơn để ẩn náu, dù sao trước đây cũng từng giết vợ vào tù để trốn truy đuổi của sòng bạc."
"Khách sạn Duy Ngải là nơi chắn chắn sẽ bị chúng ta điều tra, cảm giác hắn không nên chọn trốn đến đây, làm hành động liều lĩnh như vậy mới đúng."
Nghe vậy.
Từ Trường Thắng cũng gật đầu đồng ý, sau đó có chút tò mò nói.
"Trần cục."
"Khách sạn Duy Ngải xảy ra vụ án đó, vậy mà vẫn có thể tiếp tục hoạt động được sao?"
"Trước đó ta luôn nghĩ rằng, sau khi xảy ra vụ án nghiêm trọng và đáng sợ như vậy, khách sạn Duy Ngải rất có thể sẽ không thể tiếp tục hoạt động được, kết quả lại vẫn có thể duy trì được?"
"Có phải có nguyên nhân nào đó không? Hoặc là... có yếu tố của K không? Khách sạn Duy Ngải là một trong những sản nghiệp kinh doanh rửa tiền của hắn?"
Trước sự thắc mắc của Từ Trường Thắng.
Trần Thăng lập tức lắc đầu, lên tiếng giải thích.
"Không."
"Chắn chắn không có chuyện đó."
"Vì khách sạn Duy Ngải là của một ông lớn ngành xây dựng ở thành phố Gia Hòa mở, đã được thành lập từ cách đây nhiều năm."
"Cho đến nay vẫn chưa bán lại, nên ông chủ đằng sau chắn chắn là không thay đổi."
"Sau đó, khách sạn Duy Ngải bây giờ vẫn có thể hoạt động được, quan trọng nhất là... thông qua điều tra chi tiết, xác định vụ án này không có quan hệ quá lớn với khách sạn nên mới có thể tiếp tục hoạt động, nhưng xảy ra vụ án nghiêm trọng như vậy, chắn chắn cũng đã gây ảnh hưởng nhất định cho toàn bộ khách sạn."
"Lượng khách giảm khoảng một nửa, hiện đang ở giai đoạn lỗ hòa vốn, vì vậy nếu ông chủ đó cũng có ý định chuyển nhượng tất nhiên cũng không chắc có ai muốn tiếp nhận."
"Vì vậy, thay vì để trống lãng phí, chắn chắn vẫn nên tiếp tục mở, ít nhất vẫn còn cơ hội phục hồi sau này, không thể lỗ vốn hoàn toàn."
"Vấn đề là, liệu U Linh có thực sự ở khách sạn Duy Ngải..."
Chưa đợi Trần Thăng nói xong.
Tô Minh đã trực tiếp ngắt lời câu nói tiếp theo của hắn, xoa cằm nghiêm túc nói.
"Chắc là không."
"U Linh và Yêu Vu có tính cách và kỹ năng phạm tội hoàn toàn khác nhau, xác suất lớn sẽ không chọn lộ diện với khả năng bị chú ý rất lớn, cảnh sát chúng ta sẽ quan tâm nhiều hơn đến khách sạn Duy Ngải."
"Ta không cho rằng U Linh sẽ đi đánh cược... nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đây là lựa chọn mang tính bị động rất nhiều, không hợp với tính cách của U Linh."
"Tiếp tục điều tra đi."
"Nếu trong hệ thống camera giám sát xung quanh, luôn không có bóng dáng U Linh xuất hiện trở lại, tiếp tục đào thoát thì ta nghĩ..."
"U Linh rất có khả năng đang sử dụng khách sạn Duy Ngải như một mánh khóe, để cho hành động trốn thoát của mình tiếp tục thêm một lớp bảo hiểm, một quả bom mù."
"Để chúng ta có cảm giác, hắn vẫn đang ở khách sạn Duy Ngải."
"Thực tế, thì đã sớm cải trang thành thân phận khác, từ đó trốn thoát đến những nơi khác để trốn tránh truy bắt."
"Điều tra tiếp."
"Ta nghĩ nên điều tra xem, sau khi U Linh vào khách sạn Duy Ngải, trong vài giờ tiếp theo, có người lạ nào khác đi ra từ khách sạn hay không."
"Thậm chí ta nghĩ... tập trung điều tra những người mặc đồng phục của khách sạn Duy Ngải là được."
"Muốn an toàn hơn và tăng thêm một lớp bảo hiểm cho hành tung của bản thân, thì sau khi vào khách sạn, mặc đồng phục của khách sạn, nhân cơ hội trốn thoát chắn chắn là lựa chọn phù hợp nhất."
"Hơn nữa các ngươi còn nhớ không... trước đây trong vụ án Lan Thải Nhi, ở đoạn video giám sát của tầng ba thang máy, trong khi không có bất kỳ ai đi vào hoặc xuống tầng, cửa thang máy lại đột nhiên mở ra, từ đó kích hoạt chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Lan Thải Nhi sau này."
"Trước tiên, chúng ta có thể xác định một điều..."
"Trước khi Lan Thải Nhi bị chết đuối trong bể nước, U Linh chắn chắn đang ở bên cạnh, chờ đợi cơ hội hành hung tốt nhất."
"Vậy thì U Linh chắn chắn phải đảm bảo rằng mình có thể đến thang máy dành cho nhân viên nội bộ mà không bị cản trở, để từ đó khuếch đại chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và nỗi sợ hãi trong lòng Lan Thải Nhi."
"Đồng thời, để che giấu danh tính của mình hết mức có thể, tránh bị những người khác hoặc khách hàng của khách sạn nhận ra, U Linh chắn chắn cũng sẽ sử dụng một số biện pháp đặc biệt."
Nói đến đây.
Tô Minh nheo mắt lại, nghiêm túc và táo bạo tiếp tục nói.
"Dù là suy đoán hay suy luận như thế nào đi nữa."
"Ta đều cảm thấy nếu muốn càng ít gây chú ý ở thang máy dành cho nhân viên nội bộ, thì U Linh mặc quần áo của nhân viên khách sạn, rõ ràng là một lựa chọn không tồi."
"Bởi vì nếu mặc quần áo bình thường của khách nhân, xuất hiện ở thang máy dành cho nhân viên nội bộ chắn chắn sẽ rất dễ gây chú ý."
"Nhưng nếu mặc quần áo của nhân viên, trừ khi là nhìn kỹ, thì người khác chắn chắn sẽ rất khó phân biệt được danh tính của U Linh."
"Thêm vào đó, vụ án nữ tử chết đuối trong bể nước của khách sạn, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy bất kỳ chứng cứ hoặc quần áo tội phạm nào liên quan đến vụ án."
"Vì vậy ta nghĩ... U Linh rất có thể vẫn giữ lại bộ quần áo này, trước đó khi hắn rời khỏi khu dân cư, chiếc ba lô đeo sau lưng, không phải là máy tính, mà là các loại đạo cụ và quần áo dùng để ngụy trang và trốn thoát."
"Kiểm tra đi, trước tiên hãy kiểm tra những người rời khỏi khách sạn với quần áo của nhân viên khách sạn."
Lúc này.
Cảnh sát kỹ thuật hình sự đang ngồi trước máy tính, lập tức không do dự mà lại so sánh lại camera giám sát gần khách sạn.
Hy vọng có thể xác định xem U Linh có thực sự làm giống như Tô Minh suy đoán không hay lại đã thoát thân khỏi khách sạn Duy Ngải, khiến danh tính bây giờ của mình trở nên mơ hồ, khiến độ khó truy bắt của cảnh sát tăng lên.
So với việc trốn đến những nơi khác, rõ ràng là nơi đã được nghiên cứu kỹ lưỡng trước đó và được chọn làm nơi cuối cùng giết Lan Thải Nhi, khách sạn Duy Ngải sẽ phù hợp hơn. ...
Cùng lúc đó.
Tại tầng thượng của tòa nhà Hưng Thịnh ở quận Tàng Sơn, thành phố Lư Châu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng.
K nhìn về chiếc điện thoại đặt trên bàn, liếc nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, sau đó nhấn nút nghe, bình tĩnh nói.
"Q, thế nào rồi?"
"Ngươi đã sắp xếp người rồi chứ?"
Hai giây sau.
Giọng lạnh lùng nói của Q đã vang lên từ điện thoại.
"Sắp xếp xong rồi."
"Ta đã cho Sói Xám bay ngay đến Long Quốc, ước chừng mười hai tiếng nữa là có thể đến địa điểm mục tiêu lần này là thành phố Gia Hòa."
"Đồng thời, ta cũng đã nói với Sói Xám về độ khó của nhiệm vụ lần này và đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho gia đình và con trai của hắn."
"Vì vậy ngươi không cần lo lắng, Sói Xám sẽ không xảy ra tình huống bỏ cuộc đột ngột giữa chừng."
"K, yêu cầu duy nhất của ta lúc này là..."
"Hãy để cho U Linh tiếp tục ẩn náu thêm mười lăm tiếng đồng hồ, để cho Sói Xám có đủ thời gian giải quyết hắn, đừng để bị đám cảnh sát kia bắt trước."
"Ngươi biết mà..."
"Một khi chuyện của Lan Thải Nhi bị đào ra, chúng ta sẽ đều không xong, hiểu chứ?"