Mục Sư cầm súng bắn tỉa hạng nặng.
Bây giờ, trong đầu hắn vẫn nhớ rõ lời K nói lúc trước, cũng như ý nghĩa sâu xa trong đó.
Cho dù bị cảnh sát bắt giữ, cũng tuyệt đối không được tiết lộ nửa lời gì liên quan đến tổ chức, tốt nhất là... biến thành xác chết sẽ không bao giờ nói được.
Mục Sư xuất thân là lính đánh thuê, càng không giống như U Linh, hoàn toàn lấy bản thân làm trung tâm, trực tiếp chọn cách đào tẩu, không còn quan tâm đến bất kỳ lời nói nào của K.
Vì vậy bây giờ.
Sau khi xác định rằng bất kể kết quả cuối cùng là gì, đều không thể trốn thoát khỏi vòng vây dày đặc của cảnh sát.
Mục Sư đã chọn tuân theo, chọn tận dụng 30 giây cuối cùng để cố gắng giết chết Tô Minh, người đã khiến cả tổ chức sụp đổ.
Nếu không thành công, hắn cũng sẽ không cho cảnh sát cơ hội đào bới bất kỳ manh mối nào.
Nếu thất bại, thì cũng vậy thôi.
Dù sao U Linh cũng sẽ có người giải quyết, đồng thời K cũng đã trốn khỏi Long Quốc, cho dù cả tổ chức đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Nhưng chỉ cần K còn sống, manh mối quan trọng không bị lộ ra, thì đó là điều có thể chấp nhận được.
Tuy nhiên bây giờ... bản thân hắn phải cố gắng vì chiến quả lớn hơn.
Nếu có thể giết chết Tô Minh thì những cảnh sát thoạt nhìn có vẻ sắc bén và hung hăng lúc này chắn chắn sẽ lại rơi vào trạng thái bối rối như trước.
Ít nhất là không có thính giác nhạy bén của Tô Minh, muốn moi ra nội dung chi tiết hơn về tổ chức buôn bán ma túy này, e rằng sẽ không dễ dàng đến vậy.
Đồng thời, nếu K muốn quay trở lại sau này, trong khi không có mối đe dọa của Tô Minh, chắc hẳn cũng sẽ an toàn hơn một chút.
Giống như những năm trước đây, ngay cả khi tổ chức phát triển lớn đến mức cực kỳ đáng sợ, nhưng chỉ cần đủ cẩn thận, không để lại manh mối, thì muốn tìm thì cũng không dễ dàng đến vậy.
Bây giờ hãy để bản thân từ bỏ tất cả, dùng khẩu súng bắn tỉa quen thuộc nhất của mình, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này đi.
Nghĩ đến đây.
Mục Sư hít một hơi thật sâu, cảm nhận được vị đắng của thuốc trong miệng ngày càng nặng, ngay lập tức cũng không chần chừ do dự gì nữa.
Ngay lập tức cúi người sang trái hai bước, dùng vai phải chống súng bắn tỉa, kiểm soát thăng bằng cơ thể, cố gắng nắm bắt thời gian 30 giây cuối cùng.
Chân kẹp chặt, Mục Sư đột nhiên quỳ gối đứng dậy, tay phải cầm khẩu súng bắn tỉa hạng nặng, trực tiếp đặt lên lan can, nheo mắt nhìn qua kính ngắm, tìm kiếm vị trí của Tô Minh.
Khi Mục Sư nhìn thấy vị trí của Tô Minh trong kính ngắm.
Đột nhiên nhìn thấy... Tô Minh lại không như hắn nghĩ, cúi thấp người cẩn thận nhìn vào kính ngắm để sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.
Mục Sư nhìn thấy Tô Minh không cầm súng bắn tỉa, mà chỉ cầm một khẩu súng ngắn của cảnh sát, nhắm vào vị trí của mình trên sân thượng.
Mục Sư không khỏi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ muốn dùng khẩu súng ngắn bình thường so tài độ chính xác và uy lực với khẩu súng bắn tỉa hạng nặng của mình sao?
Khi Mục Sư đang cảm thấy khó hiểu thì Tô Minh, không cần thông qua kính ngắm, chỉ cần cầm khẩu súng ngắn trong tay, tầm nhìn không bị hạn chế, dễ dàng khóa chặt mục tiêu, đã nhanh chóng nổ súng.
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"...
Ngay khi xác định được vị trí của Mục Sư, Tô Minh lập tức nổ hai phát súng.
Và tiếng súng thứ ba.
Chắn chắn là của Mục Sư, hắn cũng đã nhìn thấy Tô Minh và nghe thấy tiếng súng, vội vàng dựa vào cảm giác của bản thân mà nổ một phát súng.
Nhưng ngay khi phát súng này được bắn ra.
Mục Sư cảm thấy một lực rất lớn va vào bên hông khẩu súng bắn tỉa của mình, khiến hắn, vốn đã chỉ cầm súng bằng một tay không cầm chắc được.
Nhưng Mục Sư không còn đường lui, vẫn nhìn chằm chằm vào mục tiêu này, cố gắng bóp cò.
Và khi viên đạn được bắn ra, khẩu súng bắn tỉa cũng bị lực rất lớn của viên đạn đầu tiên đánh văng khỏi tay Mục Sư.
Tiếp theo.
Khi Mục Sư hoàn toàn không có khả năng phản ứng, viên đạn thứ hai đã đuổi theo ngay sau đó.
"Phập!"
Tiếng đạn xuyên qua thịt vang lên.
Cánh tay duy nhất còn có thể hoạt động của Mục Sư cũng bị viên đạn này bắn trúng, khiến hắn không còn chút sức lực nào.
Không chỉ vậy.
Do vết thương ở vai trái chảy máu quá nhiều, cộng thêm chất lỏng đặc biệt mà hắn đã nuốt trước đó.
Viên đạn này giống như cọng rơm cuối cùng đè bẹp Mục Sư, khiến hắn bị lực xung kích của viên đạn lật nhào, ngã xuống sàn sân thượng một cách nặng nề.
Còn Tô Minh ở phía đối diện thì cảm thấy bên tai có tiếng gió rít qua.
Ngay sau đó.
Một viên đạn cỡ lớn từ khẩu súng bắn tỉa, mang theo sức phá hủy khủng khiếp, đã xuyên thủng bức tường phía sau hắn, chỉ cách hắn vài cm.
Nếu không phải viên đạn đầu tiên bắn trúng bên hông khẩu súng bắn tỉa, khiến tầm ngắm của Mục Sư hơi lệch đi một chút. Chắn chắn viên đạn cuối cùng của Mục Sư sẽ không bắn vào bức tường phía sau hắn, mà là vào trái tim của chính mình.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là thiếu một chút.
Sau khi xác định Mục Sư đã mất khả năng kháng cự, hai tay đều không thể sử dụng, Tô Minh lập tức nhấn vào tai nghe nhỏ nói.
"Nhanh chóng phá cửa, khống chế Mục Sư."
"Hắn đã mất khả năng kháng cự, tránh để xảy ra các hành vi tự sát khác là được."
Nói xong.
Phía sau cánh cửa sắt trên sân thượng của Mục Sư, nhiều cảnh sát đặc nhiệm đã bắt đầu dùng sức đá. ...
Cùng lúc đó.
Trên đường vành đai của thành phố Gia Hoa.
Sói Xám nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà và cảnh vật bên ngoài giống như đã lặp lại nhiều lần.
Hắn lại nhìn vào đồng hồ đếm tiền trong xe đang hiển thị vài trăm tệ, gương mặt đầy vẻ khó hiểu và thắc mắc.
Hắn không hiểu, thành phố của Long Quốc sao lại lớn đến vậy, đã lái xe cả tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa đến nơi?
Có chút nghi ngờ, Sói Xám nhíu mày trong vài giây.
Khi xác định cảnh vật và tòa nhà bên ngoài cửa sổ, hắn đã nhìn thấy cách đây mười mấy phút.
Cuối cùng, Sói Xám cũng không nhịn được nữa.
Hắn nhìn sang người lái xe trung thực bên cạnh, người đang vui mừng đến mức bắt đầu huýt sáo, nghi ngờ hỏi.
"Friend, friend, do you lie me?"