"Are you kidding me?"
Tài xế taxi đang vui vẻ thổi sáo, nghĩ đến tối nay nên ăn chân dê nướng hay cá nướng thì nghe thấy câu nói của Sói Xám, tài xế taxi có chút nghi ngờ nhìn Sói Xám, lại chú ý đến ngón tay chỉ vào đồng hồ đếm tiền của hắn.
Nhìn thấy con số trên đó đã lên đến vài trăm, trên mặt lập tức lộ ra một biểu cảm ngượng ngùng, ho khan một tiếng giả vờ không hiểu.
"Ha?"
"What? Go? Ta... ta thật sự không hiểu a?"
Sói Xám vốn đã sốt ruột sao vẫn chưa đến gánh xiếc Linh Linh, lo lắng không hoàn thành nhiệm vụ, nghe thấy một từ cấm kỵ thì lập tức trợn to mắt, tức giận nhìn thẳng vào hắn tài xế trung thực, gầm lên.
"Nigger? Nigger?"
"Du say nigger? Are you kidding me? Are you kidding me?"
Tài xế phát âm rất giống 'nigger', mà 'nigger' là từ cấm kỵ của tất cả người da đen, đại biểu cho sự vũ nhục với họ.
Chỉ có người da đen mới có thể nói cái từ này, nếu như những người khác nói liền đại biểu chp sự vũ nhục và khiêu khích không thể tha thứ .
Thấy Sói Xám trợn to mắt, cùng với vẻ tức giận khó che giấu trên mặt, quan trọng nhất là... thân hình cơ bắp cuồn cuộn do gen trội gây nên, lão tài xế trông có vẻ trung thực ngay lập tức có chút rùng mình, nhưng hắn lại không hiểu lời nói của Sói Xám, khiến hắn có chút luống cuống, cũng không biết phải trả lời như thế nào, giải thích như thế nào về con số hiển thị trên đồng hồ đếm tiền.
Dù sao, cho dù Sói Xám không phải là người Long Quốc, nhưng con số trên đồng hồ đếm tiền, chắc hẳn hắn cũng có thể nhìn hiểu chứ.
Lão tài xế nhìn xung quanh hai bên, đột nhiên nhớ đến video du lịch Ấn Độ mà mình đã xem trước đó.
Dường như đã hiểu được ý của Sói Xám vừa rồi, vội vàng nắm vô lăng bằng tay trái, tay phải kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại, đặt lên miệng rồi lại thả ra, liên tục thổi hôn.
"Oh, oh."
"Kiss, kiss, brother, kiss, kiss."
Nhìn thấy động tác lố bịch của lão tài xế, Sói Xám cảm thấy trán mình sắp nổ tung rồi, nếu không thể kịp thời giải quyết U Linh thì mình đến Long Quốc làm gì?
"Đùng———"
Sói Xám đột nhiên đập mạnh vào mặt trước của bảng điều khiển, khiến cả chiếc xe cũng như rung lên.
Lấy điện thoại trong túi ra, dùng ánh mắt lạnh lẽo hung dữ nhìn chằm chằm vào tài xế, chỉ vào địa chỉ trong tin nhắn, thấp giọng gầm lên.
"Go? Ok?"
"Ok, ok, ok." lão tài xế trông có vẻ trung thực nhìn thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống của Sói Xám, như con gà con gật đầu liên tục.
Ngay sau đó.
Còn nhấn nút tắt đồng hồ đếm tiền vốn đã nhảy lên mấy trăm, để nó bắt đầu đếm lại từ đầu.
Làm xong tất cả những điều này.
Dùng ánh mắt liếc nhìn Sói Xám, thấy hắn vẫn đang trợn to mắt giơ điện thoại chỉ vào địa chỉ trong tin nhắn.
Có chút nghẹn họng không nói nên lời, vội vàng đạp chân ga, phóng nhanh về phía vị trí của gánh xiếc Linh Linh.
Lão tài xế chỉ là trông có vẻ trung thực, bây giờ cuối cùng cũng đã trở nên thật sự trung thực, phù hợp với hình tượng. ...
Cùng lúc đó.
Tại quảng trường Tam Đại của thành phố Gia Hoa.
"Bùng———"
Cánh cửa sắt trên sân thượng của tòa nhà nơi Mục Sư ở, bị các thành viên đặc nhiệm dùng hai chân cực mạnh đá mạnh xuống đất, bụi mù tung bay.
Không chút do dự.
Lâm Thiên dẫn đầu, nhanh chóng gạt các thành viên đặc nhiệm khác sang một bên, trực tiếp đến vị trí sân thượng.
Tiếp theo.
Lâm Thiên liền nhìn thấy, Mục Sư đang nằm ngửa trên sân thượng, hai cánh tay chảy máu liên tục, đã bị thương nặng, đồng tử giãn ra, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Điều quan trọng nhất là...
Tình trạng bây giờ của Mục Sư không bình thường, nếu chỉ bị thương ở hai cánh tay thì không nên có hình dáng như vậy mới đúng.
Nhìn thấy cảnh cảnh sát phá cửa xông vào, chắn chắn phải có phản ứng, chứ không thể như bây giờ.
Cả người giống như bị sốc nằm trên mặt đất, hoàn toàn không có bất kỳ động tác nào, cũng không có biểu hiện phản ứng nào khác.
Ngay cả đồng tử cũng hơi giãn ra, rõ ràng là một bộ dạng đã đến cuối đời.
Nhưng bình thường mà nói, chỉ bị bắn xuyên hai cánh tay thì sẽ không gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy mới đúng.
Ít nhất, từ khi súng nổ đến giờ cũng mới chỉ hơn mười giây, không thể nào mất máu nhanh đến mức gây ra vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Lúc này.
Lâm Thiên đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng bước lên hai bước, đến trước mặt Mục Sư.
Lúc định vươn tay kiểm tra thì mũi đột nhiên ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng nồng, vội vàng đứng dậy giơ tay lên, nhìn các đặc nhiệm khác đang lao tới nói.
"Đừng chạm vào Mục Sư."
"Ta nghi ngờ hắn đã uống một lượng lớn xyanua, để tránh bị xyanua xâm nhập qua da niêm mạc gây ngộ độc."
"Y tá phải đeo găng tay và khẩu trang để cấp cứu, tránh thương vong không cần thiết."
Nói xong.
Lâm Thiên liền nhường chỗ, trong lòng âm thầm thở dài.
Theo kinh nghiệm điều tra dày dặn của hắn, mùi hạnh nhân đắng nồng như vậy, chắn chắn Mục Sư đã uống không ít.
Với tính độc của xyanua, chỉ trong vài giây là có thể khiến người ta không bao giờ tỉnh lại được.
Dù uống ít cũng khó cứu, huống hồ Mục Sư rõ ràng đã uống rất nhiều trong tình huống này.
Chắc là đã... vô phương cứu chữa rồi a.
Nghĩ đến đây.
Lâm Thiên nắm chặt nắm đấm, tay kia nhấn vào tai nghe mini, khẽ nói.
"Tiểu Minh."
"Nếu ta không đoán sai thì Mục Sư vừa mới uống một lượng lớn xyanua tự tử."
"Bây giờ cả người đang trong trạng thái sốc, đồng tử cũng đã giãn ra rõ rệt, chắc là đã cứu không nổi rồi."
"Thật là đáng tiếc."
"Đã tốn bao nhiêu công sức, kết quả lại là kết quả này, ngay cả một câu hỏi cũng không có cơ hội hỏi, thật là..."
Mặc dù Lâm Thiên không nói hết.
Nhưng Tô Minh đang trên đường đến tòa nhà cao tầng này cũng hơi chậm lại bước chân.
Nhíu mày suy nghĩ hai giây, ngay lập tức cũng nhấn vào tai nghe mini, khá dứt khoát nói.
"Xyanua à?"
"Vậy thì có lẽ không cần cứu nữa."
"Suy cho cùng, chúng ta cũng đã làm hết sức rồi, một tay súng đánh thuê già dặn như Mục Sư, nếu thật sự muốn tự tử thì dù cẩn thận đến đâu cũng rất khó ngăn cản."
"Hơn nữa, K nếu đã tin tưởng Mục Sư đến mức như vậy thì chắn chắn cũng có thể xác định được rằng Mục Sư sẽ không phản bội hắn như U Linh."
"Phương pháp sử dụng tự sát để mãi mãi im lặng, quả thực là một thủ đoạn mà tay súng đánh thuê sẽ làm."
"Bởi vì những tay súng đánh thuê không được bảo vệ bởi công ước Geneva, một khi bị quân địch bắt sống trên chiến trường thì sẽ không được đối xử như một tù binh bình thường mà sẽ phải chịu đủ loại tra tấn và ngược đãi."
"Tự sát là lựa chọn tốt nhất để tránh trở thành tù binh và chấm dứt đau khổ."
Tô Minh im lặng một lúc, sau đó lại tăng tốc bước chân, ánh mắt vô cùng kiên định tiếp tục nói.
"Lâm Cục."
"Đừng bận tâm đến Mục Sư, kết cục của hắn đã được định sẵn rồi."
"Mục tiêu của bây giờ chúng ta chỉ còn một, đó là... tìm ra U Linh đang tẩu thoát!"