Chương 103: Chương 103
Chương 103: Chương 103Chương 103: Chương 103
Lê Sơ đồng ý gật đầu.
Bên phía rriển lãm tranh đã bao hết toàn bộ vé máy bay khách sạn thậm chí tiền ăn ở, cô cũng không tốn tiền gì, mua một bộ đồ bơi vẫn có thể được.
Ba ngày sau, Lê Sơ cùng Từ Tử Khâm ngồi lên máy bay bay tới Hải Thành.
Lạc Thành cách Hải Thành tương đối xa, thời gian phi hành gần bốn giờ.
Vị trí chật chội trong khoang máy bay bình thường khiến người ta không thoải mái, ngôi cũng không được, dựa cũng không được.
Thật vất vả chịu đựng đến khi xuống máy bay, Từ Tử Khâm lập tức tự do như được giải phóng.
Ra khỏi sân bay, ngồi lên xe riêng của khách sạn, thân thể Lê Sơ cũng mềm nhữn.
Cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Đến đại sảnh khách sạn, nhìn cảnh trang hoàng tráng lệ, Từ Tử Khâm không nhịn được kinh hô: "Trời ạ, mở một triển lãm tranh mà có tiên như vậy sao, vậy mà mời các cậu tới khách sạn cao cấp như vậy. Đợi lát nữa mình lên mạng tra một chút."
Lê Sơ làm thủ tục nhận phòng, Từ Tử Khâm liền đợi ở một bên lướt xem điện thoại di động, thẳng đến khi chứng kiến giá cả của khách sạn, cô trừng to hai mắt,'Sơ Sơ, Turing thật sự là giàu tới mức vô nhân tính!"
Phòng rẻ nhất cũng cần 5888.
Trong mắt Lê Sơ cũng mang theo kinh ngạc, cô nghiêng đầu nhìn về phía Từ Tử Khâm, lại ngoài ý muốn thấy được một thân ảnh quen thuộc. Bốn mắt nhìn nhau, nơi tâm mắt giao nhau giống như có đốm lửa thiêu đốt.
Lê Sơ cuống quýt quay đầu tránh ánh mắt.
Nhân viên lễ tân đăng ký xong phòng ở, hai tay trả lại giấy chứng nhận: "Lê tiểu thư, xin cất kỹ"
Thấy khách hàng không có phản ứng, nhân viên phục vụ kiên nhẫn nhắc nhở một lần nữa: "Lê tiểu thư, giấy chứng nhận của cô xin cất kỹ."
Từ Tử Khâm thay Lê Sơ tiếp nhận, cười với nhân viên phục vụ: "Cám ơn."
Cô nhét giấy tờ vào túi Lê Sơ, còn phía sau thì nghi hoặc võ vai Lê Sơ: "Sơ Sơ, Sơ Sơ.
Từ Tử Khâm thấy được thần sắc hoảng sợ trong mắt Lê Sơ, cô lo lắng nói: "Làm sao vậy?”
Cô nhìn theo tâm mắt Lê Sơ nhưng không thấy gì cả.
Lê Sơ run rẩy lấy lại tinh thân, cảm giác lạnh lẽo cuốn khắp người.
Cô gian nan kéo ra một nụ cười, ý đồ để cho Tử Khâm an tâm,'Không có gì.
Sao Phó Tự Trì lại ở đây?
Không phải anh ta đến công ty xây dựng sao?
Đồng tử Lê Sơ chợt co rút, cô lập tức hiểu ra.
Buổi họp mặt họa sĩ lần này, căn bản là do một tay Phó Tự Trì lên kế hoạch.
Turing là triển lãm tranh mang tính công ích, ngay cả phí vé vào cửa cũng không thu, tất cả đều dựa vào nhà tài trợ thương mại. Nếu như sau lưng không có người tài trợ, làm sao có thể sắp xếp cho họa sĩ tụ hội ở khách sạn xa hoa như vậy.
Lê Sơ che giấu tâm tư, tiếp nhận giấy chứng nhận trong tay Từ Tử Khâm,"Tử Khâm, chúng ta vào phòng đi."
"Được." Từ Tử Khâm cực kỳ chờ mong.
Thang máy dừng ở tâng 22, cô đẩy cửa phòng ra, lập tức nhìn thấy một gian phòng khách lớn.
Diện tích phòng khách so với phòng khách các cô thuê còn lớn hơn, sô pha chọn vật liệu vải màu nâu nhạt, toàn bộ trang hoàng ấm áp mà thoải mái, hai bên trái phải mỗi bên một căn phòng ngủ, từ ngoài cửa sổ nhìn lại có thể nhìn thấy sóng xanh mênh mông vô bờ, biển trời nối liền thành một màu, từ sâu tới nhạt.
Từ Tử Khâm ném hành lý xuống, ba bước gộp thành hai bước chạy đến trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, hai tay dán thủy tinh, nhịn không được cảm khái: "Cái này cũng quá đẹp rồi."
Đứng ở chỗ cao nhìn xuống, tất cả cảnh đẹp thu hết vào đáy mắt, cho dù là đối mặt với đại dương mênh mông cũng không cảm thấy mình nhỏ bé.