Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 104 - Chương 104: Chương 104

Chương 104: Chương 104 Chương 104: Chương 104Chương 104: Chương 104

Nhưng mà Lê Sơ lại không có chút tâm tư thưởng thức cảnh đẹp này.

Tất cả chờ mong và vui sướng, đều hóa thành hư ảo vào giây phút nhìn thấy Phó Tự Thì.

Khóe miệng Lê Sơ kéo ra một tia gượng ép tươi cười, thản nhiên nói: "Tử Khâm, mình có chút mệt mỏi, mình vào phòng nghỉ ngơi một chút."

Từ Tử Khâm thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lê Sơ, thấy sắc mặt bạn tốt có chút tái nhợt, môi cũng mất đi huyết sắc, bộ dáng thoạt nhìn rất mệt mỏi.

Từ Tử Khâm mang giày thể thao màu trắng, đế giày dày giãm lên sàn gỗ phát ra tiếng kêu đát đát, cô tiến đến trước mặt Lê Sơ, không nói lời nào tiếp nhận vali trong tay Lê Sơ, giúp cô cầm vào căn phòng bên phải,'Sơ Sơ, nhanh vào nghỉ ngơi đi."

Lê Sơ thay quần áo trên người, có lẽ là đi đường mệt mỏi, cô nằm trên giường rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại thì trời đã tối hoàn toàn.

Lê Sơ đứng dậy, sờ điện thoại trong bóng tối, màn hình sáng lên, thời gian đã là tám giờ mười hai phút tối.

Màn hình khóa cũng hiển thị hai tin nhắn wechat.

Lê Sơ gọi vào.

Từ Tử Khâm: [ Sơ Sơ, mình tới nhà hàng, tối nay mang đồ ăn ngon về cho cậu. |

Một tin khác là Phó Tự Trì gửi tới.

Lê Sơ cũng không vào trang chat của đối phương, chỉ là từ giao diện wechat đã thấy được tin nhắn anh gửi.

yc: [ Đến tầng 52. ]

Trái tim Lê Sơ bất giác run lên.

Tin nhắn đã được gửi một giờ trước, bởi vì cô đang ngủ nên cũng không nhìn thấy.

Lê Sơ không muốn đi gặp anh, chỉ coi như mình không nhìn thấy tin nhắn này.

Nhưng đối phương dường như biết cô đã tỉnh ngủ, lúc Lê Sơ xuống giường kéo rèm cửa sổ ra thì gọi điện thoại tới.

Mi tâm hơi nhíu lại, Lê Sơ khẽ thở dài một hơi, vẫn ấn nút nghe.

Trầm mặc vài giây, Lê Sơ nghe thấy giọng nói trâm thấp của đối phương, thuần hậu như tiếng sóng biển.

"Cố ý không trả lời?"

Lê Sơ: "Không phải, vừa rồi tôi đang ngủ, không thấy."

Hai ngón tay Phó Tự Trì kẹp điếu thuốc, khói lượn lờ, ánh mắt anh tối sâm lại, giọng điệu không tức giận như vừa rồi,Lên tầng 52, đừng để tôi nói lần thứ ba."

Lê Sơ siết chặt di động, sau đó như mất hết sức lực, vô lực buông ra, Được.

Hôm nay đã là ngày 19 tháng 10, cách thời gian bọn họ ước định chỉ còn bốn ngày.

Mà cô phải ở Hải Thành năm ngày, ở cùng một khách sạn với Phó Tự Trì, cho dù muốn kiếm cớ hoãn lại cũng không được. Lê Sơ thay váy ngủ trên người, mặc dù nhiệt độ ở Hải Thành không chênh lệch nhiều lắm so với thời tiết đầu hạ, cô vẫn chọn một bộ quần áo dài tay bảo thủ, cố gắng che giấu làn da.

Từ Tử Khâm còn chưa trở về, Lê Sơ gửi cho cô ấy một tin nhắn, biện lý do nói mình đi ra ngoài tản bộ, để tránh Từ Tử Khâm trở về không gặp được cô mà sốt ruột.

Thẻ phòng khách sạn chỉ có thể để thang máy dừng ở tầng công cộng cùng với tâng lâu của phòng, Lê Sơ tới lầu một nhờ nhân viên phục vụ hỗ trợ quẹt thẻ mới đi vào thang máy.

Thang máy đi thẳng lên trên, cuối cùng dừng lại ở tầng 52.

Khác với tâng 22, cả tâng 52 chỉ có một phòng.

Lê Sơ cũng thoáng an tâm.

Không sợ bị người khác nhìn thấy.

Cửa phòng không đóng, Lê Sơ vẫn gõ cửa vài cái, đợi đến khi bên trong truyền đến âm thanh cô mới đẩy cửa đi vào.

Phòng khách của phòng tổng thống cơ hồ to gấp ba bốn lần phòng của cô, mặc dù không gian rộng rãi như vậy, Lê Sơ vẫn ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.

Cô mang dép lê đi vào, mùi khói càng ngày càng cô, kích thích cô nhịn không được nhíu mày.

Bàn trà trước cửa sổ sát đất đặt một cái gạt tàn thuốc, hàng mỹ nghệ đặc chế từ thủy tinh, dùng công nghệ cắt kim cương tạo thành vô số tổ hợp hình thoi.
Bình Luận (0)
Comment