Chương 105: Chương 105
Chương 105: Chương 105Chương 105: Chương 105
Cái gạt tàn tinh xảo nhỏ nhắn nhét đầy tàn thuốc.
Lê Sơ chỉ nhìn sơ qua một cái, lập tức đếm được mười mấy cái.
Điếu thuốc trong ngón tay Phó Tự Trì sắp cháy gần hết, anh liếc Lê Sơ, nghiền tàn thuốc vào gạt tàn thuốc, đốm lửa chạm vào mặt kính, nháy mắt tắt phụt.
"Ngồi đi"
Lê Sơ nghe tiếng nhẹ nhàng ngồi xuống, không dám ngồi quá sát.
Mùi thuốc lá càng gay mũi.
Lê Sơ cố gắng chịu đựng không biểu lộ ra sự chán ghét của mình đối với mùi thuốc lá.
Phó Tự Trì dựa lưng vào ghế, vẻ mặt lạnh thấu xương, lời nói vừa lạnh lùng vừa cay nghiệt: "Dạo này thoải mái nhỉ."
Phó Tự Trì nhìn bộ dạng căng thẳng của Lê Sơ, trong lòng trào ra một ngọn lửa vô danh.
Anh cứ làm cho cô sợ hãi như vậy?
Lê Sơ cúi đầu không nói gì.
Mấy ngày Phó Tự Trì không gặp cô quả thật khiến cuộc sống của cô vô cùng thoải mái, nhất là cô đã tìm được người nguyện ý mua tác phẩm của cô, trong lòng có chờ đợi, lại càng không muốn gặp anh.
Nhưng lời này cô tuyệt đối không thể nói ra.
Một khi nói ra, tất sẽ chọc giận Phó Tự Trì. Sắc mặt Phó Tự Trì ủ rũ,Những ngày thoải mái cũng nên chấm dứt, những chuyện đã hẹn trước, tốt nhất em nên nhớ."
Tính toán thời gian, cũng không còn mấy ngày nữa.
Đồng tử của Lê Sơ co rút.
Bốn ngày.
Khoảng cách trước lúc ước định còn lại bốn ngày.
Làm sao cô có thể quên được.
Mỗi ngày đều mong đợi thời gian có thể trôi qua chậm một chút, chậm thêm một chút.
Nhưng cô đã quên rằng thời gian không dừng lại vì bất cứ ai.
Ngày đó cho dù cô không muốn thế nào, cuối cùng cũng sẽ đến.
Lê Sơ mím môi, khô khốc mở miệng: "Tôi... nhớ rõ."
Phó Tự Trì nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cô, lạnh lùng cười lạnh: "Nhớ là tốt rồi."
"Nếu đã do chính em đáp ứng, cũng đừng làm ra bộ dáng bị ép buộc, làm cho người ta nhìn chán ngán."
Ngực Lê Sơ như bị vật nặng nện một cái, vừa đau xót vừa buồn bã.
Là chính cô đã đồng ý, nhưng cô rõ ràng cũng xuất phát từ bất đắc dĩ.
Nếu không phải Phó Tự Trì cưỡng bức dụ dỗ, cô làm sao có thể đồng ý với yêu cầu vô lý này.
Nhận được sự ban ơn cưỡng ép của anh, cô còn phải quỳ xuống cảm ơn.
Trong lòng có muôn vàn không tình nguyện, nhưng lời đến bên miệng, lại chỉ có thể nói ra một câu: "Tôi biết rồi." Lê Sơ nghiêng đầu vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ sát đất là một mảnh tối tăm, chỉ có lác đác vài ngọn hải đăng lóe sáng. Trên bầu trời có một vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng ảm đạm, chiếu trên mặt biển chỉ có một tầng ánh chiều tà mông lung.
Khuôn mặt trắng nõn không trang điểm, dưới ánh đèn phòng khách càng lộ vẻ tái nhợt, phía dưới lông mi một mảnh bóng tối màu xanh đen che khuất tâm tình trong mắt cô.
Thân thể Lê Sơ thon gầy, yếu ớt ngồi ở đó, càng có một loại mỹ cảm dễ vỡ mê người mà cô không tự phát giác.
Ánh mắt Phó Tự Trì sâu dần, trong cổ họng dường như có lông vũ khẽ vuốt, hiện lên một chút ngứa ngáy.
Anh hạ chân xuống, từ trên ghế đứng dậy, lúc kề sát vào Lê Sơ, anh cúi người xuống, một tay đặt trên lưng ghế, một tay ấn bàn trà, vây người chặt chẽ trong khu vực mình đang ở.
Lê Sơ cảm giác được một hơi thở cực nóng dâng lên bên tai cô, cô quay đầu bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với đôi mắt thâm thúy của người đàn ông.
Cặp mắt kia cực kỳ có tính xâm lược, ngay cả nốt ruồi lệ ở khóe mắt trái cũng không thể làm cho ánh mắt của anh nhu hòa một phần nào.
Lê Sơ hoảng loạn nắm chặt tay vịn ghế muốn chạy trốn, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ dán chặt vào mặt tường thủy tinh lạnh như băng.