Chương 106: Chương 106
Chương 106: Chương 106Chương 106: Chương 106
Cằm bị ngón tay dài hẹp của người đàn ông nắm chặt, bàn tay kia mạnh mẽ ương ngạnh, bóp đến mức xương cốt cô cũng bắt đầu đau đớn.
Mùi thuốc lá trên người Phó Tự Trì nồng nặc, mùi gay mũi khiến dạ dày Lê Sơ trào ra cảm giác ghê tởm.
Cô không thể chịu đựng được mà che miệng mũi, mặt mày thanh thú cũng vặn chặt một chỗ.
Đáy mắt bắt đầu đỏ lên, cô nhỏ giọng nói: "Phó tổng, ngại quá, tôi không ngửi được mùi thuốc lá."
Đáy mắt Phó Tự Trì hiện lên một tia sững sờ.
Hầu kết khẽ nhúc nhích, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.
Thân thể cứng ngắc vài giây, anh buông Lê Sơ ra.
Mùi ô nhiễm trong không khí theo đó ít đi rất nhiều, hô hấp vốn ngưng tụ cũng thả lỏng ra, Lê Sơ vịn tay nắm ghế, thở từng ngụm nhỏ.
Cô không nhìn sắc mặt Phó Tự Trì, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt đối phương sẽ không tốt.
Với thân phận và địa vị như Phó Tự Trì, có lẽ không ai dám nói trước mặt anh rằng mình không ngửi được mùi thuốc lá.
Lê Sơ vuốt ve lòng ngực, cảm giác buồn nôn ở cổ họng tiêu tán đi rất nhiều, lông mày cũng giãn ra.
Hai bên đều không nói gì, không khí phảng phất như ngưng đọng.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang vọng trong phòng khách yên tĩnh khiến trái tim Lê Sơ lập tức rung động. Phó Tự Trì nhíu mày, xoay người bước ra cửa.
Lê Sơ không muốn bị phát hiện mình ngồi trong phòng Phó Tự Trì, vội hạ giọng gọi: "Phó tổng."
Phó Tự Trì nghiêng người nhìn Lê Sơ.
Người phụ nữ trên ghế khẽ lắc đầu ánh mắt khẩn cầu.
Anh cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống cô, chờ đối phương lên tiếng.
Lê Sơ biết Phó Tự Trì đang đợi cô cầu xin anh, môi run rẩy không nói nên lời.
Khóe miệng Phó Tự Trì nhếch lên một nụ cười lạnh, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Anh mang giày da thủ công đắt tiền của Italy, đế giày rơi trên sàn nhà phát ra âm thanh cô nề, giống như tiếng trống vang lên, chấn động đến đầu óc Lê Sơ choáng váng.
"Phó tổng, không thể để người khác nhìn thấy tôi, cầu xin ngài." Cô buông bỏ tự tôn, bị ép buộc không thể không cầu xin anh.
Người ngoài cửa rất có thể là nhân viên của công ty khoa học kỹ thuật Sô.
Lúc dự tiệc đính hôn, đồng nghiệp của Hạ Minh Châu cũng đã gặp cô, những người khác nói không chừng đã xem qua ảnh chụp của cô.
Nếu bị nhận ra, Hạ Minh Châu cũng sẽ biết.
Lê Sơ có thể thuyết phục bản thân tiếp nhận ánh mắt khinh bỉ của những người khác, nhưng cô không thể thừa nhận sự thất vọng của Hạ Minh Châu.
Chỉ cần nghĩ ánh mắt Hạ Minh Châu nhìn cô sau khi biết được sự thật đã khiến lòng cô đau như dao cắt, giống như bị lăng trì khi tỉnh tái. Phó Tự Trì rũ mi mắt, giận dữ dâng trào trong đáy mắt, anh đè nén giận dữ, trâm giọng nói: "Vào đi."
Lê Sơ tùy tiện đẩy một cánh cửa ra trốn vào.
Cô dán sát cánh cửa, hô hấp dần tăng tốc tốc, tim càng không ngừng đập loạn, thật lâu không thể bình ổn.
Ngoài cửa, trợ lý Tống Mạnh vừa vào cửa đã nói: "Phó tổng, đối tác bên Anh quốc tương đối sốt ruột, hi vọng chúng ta sớm gửi phương án hợp tác qua.
Phó Tự Trì xoay người đi đến sô pha/'Thời gian định trước là ngày mấy?”
Tống Mạnh suy tư một chút: "Ngày 28 tháng 10."
Phó Tự Trì ngồi xuống, rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, môi mỏng mím lại, vỏ bật lửa mở ra, ngọn lửa bùng lên, anh lại dừng động tác.
Bộp một tiếng, vỏ bật lửa khép lại.
Đôi mắt anh khẽ động, ánh mắt cũng dần dần thâm thúy, anh tiện tay ném bật lửa ra ngoài, điếu thuốc trong miệng cũng bị lấy xuống, Có thể, nói cho bên kia ngày 26 sẽ giao phương án."
Tống Mạnh sửng sốt một chút,'Phó tổng, nhân viên nòng cốt trong công ty cơ hồ đều đang tham gia hoạt động tập thể ở bên này, người bên dưới còn chưa có khả năng làm phương án cho Anh quốc."