Chương 107: Chương 107
Chương 107: Chương 107Chương 107: Chương 107
Công ty Hi Lan Đức tại nước Anh là đối tác hợp tác quan trọng, tuyệt đối không thể dễ dàng lừa gạt, lần trước Phó Tự Trì đi Anh công tác một tuần cũng là vì muốn bàn bạc chuyện hợp tác với Hi Lan Đức.
Nhưng mọi người vất vả một năm nay mới may mắn được công ty cho ra ngoài du lịch một lần, cũng không tiện để bọn họ vừa làm việc vừa vui chơi.
Trôi biết, sau khi trở về bảo họ làm gấp." Phó Tự Trì trâm giọng nói.
Tống Mạnh lộ vẻ khó xử,'Phó tổng, thời gian có phải quá gấp hay không..."
Phó Tự Trì lạnh lùng nhìn cậu, Thời gian ba ngày không đưa ra được một phương án, chẳng lẽ người tôi nuôi đều là một đám phế vật sao?"
Tống Mạnh nào dám phản bác, đành phải liên tục đồng ý: "Được, tôi đi trả lời ngay."
Tống Mạnh ra cửa, không nhịn được rùng mình một cái, trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Do dự một lát, cậu vẫn quyết định không nên nói chuyện này cho người của bộ phận kế hoạch, nếu không mấy ngày nay tất cả mọi người không có tâm tư vui đùa. ...
Tuy rằng nghe được tiếng đóng cửa, nhưng Lê Sơ vẫn không dám đi ra ngoài.
Dựa lưng vào cánh cửa, trong lòng ngẫm nghĩ, sau một lát cô lại lặng lẽ mở một khe cửa kiểm tra.
Lê Sơ không quan sát trang trí trong phòng, chỉ nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ.
Ngay cả sàn nhà Lê Sơ cũng không nhìn rõ lắm.
Cánh cửa sau lưng đột nhiên đẩy vào trong, Lê Sơ lảo đảo ngã về phía trước, ngay khi cô sắp ngã xuống đất, cổ tay bị người túm lấy, đối phương dùng sức kéo, cô lập tức đụng vào lòng ngực Phó Tự Trì.
Cơ bắp căng thẳng trên ngực Phó Tự Trì cứng rắn, giống như tường đồng vách sắt, khi đụng vào khiến tâm mắt Lê Sơ choáng váng.
Sau khi đứng vững, Lê Sơ kéo khoảng cách giữa mình và Phó Tự Trì ra, Phó tổng, anh ấy đã đi chưa?"
Lê Sơ cũng không biết người ngoài cửa là ai, chỉ có thể dùng "anh ấy" để thay thế.
"Ừm"
Trái tim treo lơ lửng của Lê Sơ được thả lỏng.
Cô thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Phó tổng, thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng trở về đây."
Thời gian cô ra ngoài không tính là ngắn, lại tiếp tục trì hoãn nữa sẽ làm Từ Tử Khâm lo lắng.
Hơn nữa, Lê Sơ cũng không muốn ở lại đây.
Lê Sơ thấy Phó Tự Trì không nói gì, coi như đối phương ngầm thừa nhận.
Cô khẽ gật đầu coi như tạm biệt.
Thân hình Phó Tự Trì cao lớn, đứng ở cửa lập tức có thể chặn cửa lại.
Lê Sơ cẩn thận nhắc nhở: "Phó tổng, xin ngài nhường một chút." Cô ngẩng đầu ánh mắt khi nhìn về phía Phó Tự Trì lóe lên, đôi môi đây đặn khẽ mím, dáng vẻ ủy khuất.
Cổ họng Phó Tự Trì khẽ động, trong mắt tối tăm không rõ.
Anh dùng một ngón tay nhấc cằm Lê Sơ lên, nhìn thấy đôi môi mất đi huyết sắc của cô, anh nhíu mày, trong mắt lộ ra cảm xúc không hài lòng.
Anh nhớ tới ngày dự lễ đính hôn gặp lại Lê Sơ, cô mặc một thân váy dài màu đỏ rượu, da trắng eo nhỏ, trên môi son màu đỏ thẫm càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của cô, Lê Sơ chỉ ngước mắt nhợt nhạt nhìn anh, lập tức làm cho anh không tự giác sa vào trong đó.
Ngón cái bôi lên môi Lê Sơ, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt cũng dần dần mập mờ.
Anh cúi người xuống, kề sát vào mặt cô gái. Trong bóng đêm lờ mờ, anh thấy được thần sắc bài xích trên mặt Lê Sơ.
"Không muốn tới gần tôi như vậy?" Phó Tự Trì gắt gao nhìn chằm chằm cô, cắn răng nói.
Ánh mắt kia sắc bén như một thanh kiếm, dường như chỉ cần Lê Sơ mở miệng trả lời khả định thì anh có thể giết cô.