Chương 108: Chương 108
Chương 108: Chương 108Chương 108: Chương 108
Lông mi Lê Sơ khẽ run: "Tôi... không ngửi được mùi thuốc lá."
Mùi thuốc lá nồng nặc trên người Phó Tự Trì khiến cô khó có thể chịu đựng được, mùi đầu ngón tay phủ lên môi cô càng khiến cô muốn nôn mửa.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với mùi thuốc lá nồng nặc như vậy.
Lê Sơ cũng không ngờ mình lại bài xích như vậy, ngay cả nhịn cũng không được.
Cô cũng không muốn chọc giận Phó Tự Trì.
Lần trước chọc giận anh, môi của cô đã bị cắn rách, đau đớn vài ngày mới khép lại.
Trong lòng Lê Sơ sợ anh, hoặc có thể nói là sợ hãi.
Áp lực trên môi biến mất, Lê Sơ hoảng loạn cúi đầu chờ đợi cơn giận của Phó Tự Tnì.
Nhưng cô cũng không đợi được, chỉ nghe được một câu—
"Đi ra ngoài."
Giọng nói trầm thấp đè nén khiến Lê Sơ run lên.
Cô ngước mắt lên đụng vào tâm mắt Phó Tự Trì, đôi mắt kia trong bóng tối vẫn còn sáng chói mắt, như có sương lạnh ngưng kết trong mắt anh, khiến ánh mắt anh lạnh thấu xương.
Lê Sơ tránh né ánh mắt anh, nghiêng người chui ra khỏi khe hở, cô không dám quay đầu lại, chạy chậm ra ngoài sợ người đàn ông phía sau đổi ý.
Ý lạnh trong mắt Phó Tự Trì rút đi, hai mắt dần dần đỏ tươi, phản ứng tự nhiên trên cơ thể khiến anh bực bội, anh nhắm mắt đè nén dunc vọng xuống.
Trở lại phòng khách, Phó Tự Trì nhìn thấy gạt tàn thuốc trên bàn trà trước cửa sổ sát đất, bất giác nhíu mày, anh cất bước đi qua ném gạt tàn thuốc vào thùng rác.
Thang máy dừng ở tầng 22, trái tim Lê Sơ mới thoáng bình tĩnh lại.
Cô lấy thẻ phòng ra mở cửa phòng, vừa đi vào liền nhìn thấy Từ Tử Khâm ngồi ở sô pha.
Từ Tử Khâm thấy cô trở về thì quan tâm nói: "Sơ Sơ. Cậu vừa đi đâu vậy?"
Ánh mắt Lê Sơ lóe lên: "Mình xuống lầu tùy tiện đi dạo một chút."
Từ Tử Khâm cũng không hoài nghi lời Lê Sơ nói, cô từ sô pha đứng dậy đi về phía Lê Sơ, lôi kéo Lê Sơ đi về phía bàn ăn. Bỗng nhiên cô dừng bước, ghé sát vào Lê Sơ cẩn thận ngửi ngửi,'Sơ Sơ, tại sao trên người cậu lại có mùi thuốc lá?
Trong lòng Lê Sơ trâm xuống, ngay cả tay chân cũng mất tự nhiên.
Cô nuốt nước bọt một ngụm, bịa ra một nguyên nhân,Vừa rồi mình gặp một người đàn ông hút thuốc dừng lại hỏi đường."
Lý do này thật sự gượng ép, xung quanh chỉ có một khách sạn này, khách sạn đối diện với một bãi biển rộng lớn, an ninh của khách sạn cực kỳ nghiêm khắc, ngoại trừ khách trọ, căn bản những người khác sẽ không thể tới.
Nhất định không có người hỏi đường cô.
Lê Sơ cắn cắn môi, mong ngóng Từ Tử Khâm không cần tiếp tục truy hỏi.
Từ Tử Khâm chỉ trừng mắt mấy cái nói: "Mình nhớ rõ cậu ghét nhất là mùi thuốc lá, có muốn đi tắm rửa trước rồi lại đến ăn một chút hay không." Khóe miệng Lê Sơ nhếch lên một nụ cười: "Mùi vị không nặng, không sao đâu."
Lê Sơ nhìn về phía bàn ăn, trên bàn bày mấy hộp đóng gói.
"Tử Khâm, cám ơn cậu." Có thể có người bạn tâm giao như vậy là may mắn của cô.
Từ Tử Khâm cầm lấy hộp đóng gói, cô nháy mắt với Lê Sơ,'Chẳng lẽ không phải là mình nên cám ơn cậu mang mình đến nghỉ phép sao."
Lê Sơ cười khẽ một tiếng.
Từ Tử Khâm luôn có thể khiến sự u ám của cô bị quét sạch.
"Hình như hơi lạnh, nếu không đưa xuống hâm nóng một chút đi."
Lê Sơ: "Không cần, mình cũng không đói, tùy tiện ăn hai miếng là được rồi."
Lúc hai người đang mở hộp, tiếng gõ cửa từ ngoài cửa truyên đến.
Từ Tử Khâm buông đồ trong tay xuống, nghi hoặc nói: "Đã trễ thế này rồi mà ai tới vậy?
Thấy Lê Sơ muốn đi mở cửa, Từ Tử Khâm vội ngăn lại,'Mình đi mở cửa, cậu mau ăn bữa tối đi."