Chương 109: Chương 109
Chương 109: Chương 109Chương 109: Chương 109
Cửa vừa mở ra, cô thấy nhân viên phục vụ khách sạn cung kính đứng chờ, bên cạnh còn có một chiếc xe đầy đồ ăn.
"Xin chào, đây là món ngài gọi."
Từ Tử Khâm: "Tôi không gọi mà? Có phải giao sai phòng rồi không?”
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua bảng tên xác nhận một chút,'Khách nhân, cái này đúng là đưa đến phòng ngài."
Từ Tử Khâm xoay người nhìn về phía Lê Sơ,'Sơ Sơ, cậu gọi món sao?"
Lê Sơ vừa định cầm đũa, nghe vậy thì ngẩng đầu lên,'Không có."
Lê Sơ đứng dậy đi tới bên người Từ Tử Khâm, lúc nhìn thấy xe thức ăn cũng nghỉ hoặc giống như bạn tốt, cô và Từ Tử Khâm đều không có gọi món, vậy phần này là ai gọi?
Chẳng lẽ là... Phó Tự Trì.
Lê Sơ không muốn làm khó nhân viên phục vụ, đành bảo đối phương đẩy xe thức ăn vào phòng khách.
Mở nắp ra, mùi hải sản nông nặc xông vào mũi.
Trong bát kia chứa cháo hải sản.
Hải Thành ba mặt giáp biển, hải sản đương nhiên cũng là đặc sản, đến Hải Thành nhất định phải ăn hải sản.
Nhân viên phục vụ thu khay lại, Thưa quý khách, đây là cháo Tụ Tiên đặc sắc của khách sạn chúng tôi, nguyên liệu chọn cua biển, tôm, bào ngư, mùi vị cực kỳ ngon, mời quý khách từ từ thưởng thức." Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Từ Tử Khâm nhìn chằm chằm chén cháo kia, tò mò nói: “Sơ Sơ, cậu nói xem đây là ai gọi?”
Từ Tử Khâm đi nhà hàng dưới khách sạn ăn tối, huống hồ cô rất tin tưởng mình chưa từng gọi đồ, cô cũng hiểu Lê Sơ, cô bạn thân này của mình sẽ không gọi cháo đắt như vậy.
Từ Tử Khâm trăm mối vẫn không có cách giải.
Nếu nói là nhân viên phục vụ đưa nhầm, vậy cũng không đúng, cô tận mắt nhìn nhân viên phục vụ xác nhận.
Lê Sơ đã đoán được đây là cháo Phó Tự Trì gọi cho cô, nhưng cũng không thể để Từ Tử Khâm biết, đành phải nói: "Có thể là người phụ trách Turing gọi đồ ăn khuya cho họa sĩ."
Từ Tử Khâm vừa nghe thì cảm thấy rất có đạo lý, có thể sắp xếp khách sạn đắt như vậy, bên phía triển lãm tranh khẳng định cũng sẽ không keo kiệt một chén cháo.
Từ Tử Khâm thấy có cháo nóng, lập tức muốn cất đồ ăn nguội đi.
"Đừng thu, mình muốn ăn." Lê Sơ trông mong nhìn Từ Tử Khâm.
Đây là tâm ý của Từ Tử Khâm, sao cô có thể lãng phí.
Từ Tử Khâm đẩy đồ ăn tới trước mặt Lê Sơ, cười đến sáng lạn,'Biết ngay cậu thích ăn những thứ này.....
Sau bữa tối, Lê Sơ đi rửa mặt, sau đó cùng Từ Tử Khâm xem hướng dẫn du lịch, thẳng đến mười hai giờ đêm khuya mới trở về phòng.
Bởi vì buổi chiêu cô đã ngủ một giấc, hiện tại ngược lại ngủ không được.
Lê Sơ ngồi xuống ghế trước cửa sổ sát đất, nhìn ra biển lớn tối mịt ngoài cửa sổ. Vùng biển kia hoàn toàn không có cảnh sắc xanh thẳm như ban ngày, một mảnh đen kịt, ngay cả sóng biển cuồn cuộn cũng không nhìn thấy.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía màn hình điện thoại di động trong tay.
Trang web dừng lại trên wechat của Phó Tự Trì.
Cô đánh một hàng chữ, lại xóa đi.
Trong lòng kháng cự việc liên lạc với Phó Tự Trì, nhưng cô nhận cháo Phó Tự Trì bảo người ta đưa tới, cho dù không động đũa cũng phải nói một tiếng cám ơn, nếu không trong lòng cô sẽ bất an.
Do dự thật lâu, cô vẫn gửi tin nhắn qua.
[ Cảm ơn ngài đã cho người đưa cháo hải sản. ]
Thời gian đã qua 0 giờ, Lê Sơ cho rằng Phó Tự Trì đã nghỉ ngơi, không ngờ chỉ trong mười mấy giây đối phương đã trả lời lại.
yc: [Ừm. ]
Lê Sơ nhìn một chữ trả lời ngắn gọn, nhéo nhéo ngón tay, ngón tay như nước nhanh chóng lướt trên bàn phím điện thoại di động, đánh ra hai hàng chữ.