Chương 112: Chương 112
Chương 112: Chương 112Chương 112: Chương 112
Những người khác đều đang nói đùa, Từ Tử Khâm cũng rất nhanh cùng bọn họ tụ thành một mảnh.
Lê Sơ cầm đũa lên ăn, động tác cực nhẹ, cố gắng không gây chú ý.
Ăn hơi khô miệng, cô lập tức muốn đi lấy một ly nước.
Đầu hơi ngẩng lên, lập tức có một ly sữa đưa tới trước mặt cô.
"Chưa động vào, em uống đi." Giọng nói ôn hòa tựa như gió xuân tháng ba.
Lời như vậy Lê Sơ đã nghe qua vô số lần.
Mỗi lần ăn với Hạ Minh Châu, anh đều chu đáo chuẩn bị cho cô một ly nước.
Lê Sơ biết mình nên từ chối, nhưng cô tham lam chút dịu dàng này của anh.
Giống như là người chìm trong nước bắt được một cây lục bình cứu mạng.
Cô đưa tay định lấy, lại nghe thấy người đối diện khẩn trương hô một tiếng: "Phó tổng."
Bàn tay chạm vào vách ly thủy tinh lập tức thu hồi, mất tự nhiên cuộn tròn lại.
Lòng ngực giống như bị chặn lại, khiến cô có chút không thở nổi.
Mọi người bởi vì Phó Tự Trì đến mà câm như hến.
Với nhân viên khoa học kỹ thuật Sô thì là bởi vì e ngại, với Từ Tử Khâm lại là bởi vì phẫn nộ.
Cô chỉ cần vừa nhìn thấy Phó Tự Trì sẽ nhớ tới bộ dáng buồn bực không vui của Lê Sơ sau khi chia tay. Loại đàn ông bạc tình này nên rải tro cốt xuống biển, để cho biển xanh tinh lọc một chút thân thể vẩn đục kia của anh.
Mọi người không ngờ Phó Tự Trì cũng đến nhà hàng ăn cơm như họ.
Trước đây khi công ty du lịch gắn kết, cho dù Phó Tự Trì có tham dự thì cũng chỉ có một mình, nhiều nhất là sẽ xuất hiện trong bữa tiệc tối sắp kết thúc chuyến đi.
Phó Tự Trì đứng bên cạnh người ngồi bên trái Lê Sơ.
Đi ra ngoài du lịch anh vẫn mặc một thân âu phục, ngay cả cúc áo âu phục cũng được cài cẩn thận tỉ mỉ.
Chân Phó Tự Trì dài thẳng tắp, đứng ở nơi đó cảm giác áp bách cực kỳ cường thế.
Người bên trái Lê Sơ vội vàng nhường chỗ ngồi cho anh, sau đó ngồi xuống đối diện.
Phó Tự Trì rút ghế ra trực tiếp ngồi xuống.
Trợ lý Tống Mạnh vẫy vẫy tay, rất nhanh, lập tức có nhân viên phục vụ bưng bàn ăn tới.
Một ly Americano, thêm một bữa ăn kiểu Tây.
Cũng không phải đồ ăn trong tiệc buffet, mà là Phó Tự Trì gọi món khác.
Lê Sơ ngồi giữa hai người, cảm giác dày vò dị thường.
Người ở đây, ngoại trừ cô, cũng chỉ có Từ Tử Khâm biết cô từng có một đoạn quan hệ yêu đương với Phó Tự Trì, có thể giúp cô cũng chỉ có Từ Tử Khâm. Cô nhìn về phía Từ Tử Khâm với ý đồ xin giúp đỡ, nhưng Từ Tử Khâm lại gắt gao trừng mắt nhìn Phó Tự Trì, ánh mắt hung ác giống như là muốn giết anh.
Lê Sơ nhíu mày, mím chặt môi.
Phó Tự Trì không lên tiếng, mọi người cũng không dám rời đi, chỉ cúi đầu ăn thức ăn trước mặt, ngay cả nói cũng không dám.
Trong lúc nhất thời không khí ngưng đọng lại.
Lê Sơ bởi vì quá mức khẩn trương, cổ họng cũng ngày càng khô ráo, do dự hồi lâu, cô vẫn đưa tay lấy ly sữa kia.
Đang muốn uống vào miệng, cô lập tức nghe thấy một tiếng bốp.
Là tiếng dao nĩa chạm vào đĩa sứ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Động tác trong tay hơi giật mình, cô nghiêng đầu nhìn vê phía khay sứ màu trắng trên bàn.
Thức ăn trong đĩa đã biến mất hơn một nửa, còn lại vẫn bày biện tinh xảo như cũ.
Phó Tự Trì cầm khăn tay lau khóe miệng, lúc buông xuống, anh nói: "Hôm nay có sắp xếp gì không?"
Tống Mạnh đáp: "Bao du thuyền ra biển, sắp xếp một số hạng mục giải trí trên biển."
Phó Tự Trì gật đầu anh nghiêng mặt nhìn Lê Sơ, hỏi: "Lê tiểu thư muốn đi cùng không?”
Khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh không gợn sóng, không ai biết được ẩn giấu dưới khuôn mặt kia là nông đậm tức giận.