Chương 115: Chương 115
Chương 115: Chương 115Chương 115: Chương 115
"Phó Tự Trì" Lê Sơ vừa vội vừa sợ, gọi thẳng tên anh,"Buông ra đi, xin anh."
Cô vẫn cố gắng gỡ ngón tay của Phó Tự Trì, dùng sức giãy khỏi cổ tay mình.
Thang máy đinh một tiếng, cửa hai bên mở ra.
Thang máy dừng ở nhà hàng trên lầu ba, người bên trong đi ra ngoài.
Người trong thang máy càng ngày càng ít, mà ngón tay Phó Tự Trì nắm lấy tay cô cũng sắp lộ ra ngoài.
Trong lòng Lê Sơ lo lắng, lông mày thanh tú cũng nhíu lại.
Nhận thấy sự giam cầm trên tay biến mất, Lê Sơ sửng sốt một giây, ngay tại thời khắc trợ lý đang đứng phía trước xoay người, cô hốt hoảng rời khỏi thang máy.
Lê Sơ không dám quay đầu lại, bước chân vội vàng đi về phía nhà hàng.
Trong thang máy, Phó Tự Trì nhéo nhéo tay, trong lòng bàn tay vẫn còn hơi nóng, ánh mắt thâm thúy rơi vào lòng bàn tay, lúc sau tối đi vài phần không dấu vết.
Tống Mạnh thấy Lê Sơ vội vàng rời đi, giống như phía sau có người đuổi theo cô, cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cảm giác áp bách trên người tổng giám đốc nhà mình quá mạnh mẽ, ngay cả anh ở bên cạnh lâu như vậy cũng khó có thể tiếp nhận, chớ nói chỉ là nữ sinh mảnh mai như Lê tiểu thư.
Tống Mạnh chặn cửa thang máy để Phó Tự Trì ra ngoài, còn mình thì đi theo sau. Bọn họ cũng không có đi nhà hàng bình thường, mà là đi về phía phòng khách quý bên kia. ...
Lê Sơ đến nhà hàng, sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô thấy được bóng dáng Từ Tử Khâm.
Cô đi tới đối diện Từ Tử Khâm ngồi xuống, trái tim treo lơ lửng vẫn không thể hạ xuống.
Cô lo lắng Phó Tự Trì cũng sẽ tới.
Đợi một lát không thấy bóng dáng Phó Tự Trì, Lê Sơ mới thoáng an tâm.
Từ Tử Khâm thấy ánh mắt Lê Sơ luôn dừng ở cửa, cho rằng cô là đang chờ Hạ Minh Châu,'Sơ Sơ, cậu trực tiếp nhắn cho anh ấy hỏi khi nào anh ấy tới không phải tốt rồi sao?"
Lê Sơ không kịp phản ứng: "Cái gì?"
Từ Tử Khâm buông đũa xuống,'Không phải cậu đang chờ Hạ Minh Châu sao? Gửi tin nhắn cho người ta là tốt rồi, không cần trông mong anh ấy như vậy.'
Lê Sơ lúc này mới hiểu được là Từ Tử Khâm đang hiểu sai.
"Mình không đợi anh ấy." Lê Sơ thản nhiên nói.
Từ Tử Khâm nhíu mày,'Mình luôn cảm thấy cậu và Hạ Minh Châu gần đây rất kỳ quái, hai người có phải có mâu thuẫn hay không?"
Từ Tử Khâm dừng một chút, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén,'Có phải anh ta khi dễ cậu hay không!"
Lê Sơ vội vàng xua tay, vội vàng trả lời: 'Không có, cậu đừng nghĩ nhiều."
"Thật vậy sao?” Từ Tử Khâm bán tín bán nghi.
Tuy rằng cô từ trước đến nay tùy tiện, cũng sẽ không nhìn mặt mà đánh giá, nhưng tình cảm hai người có tốt hay không, chuyện rõ ràng như vậy vẫn có thể nhìn ra được một hai.
Trong mắt cô, Lê Sơ và Hạ Minh Châu rõ ràng có vấn đề.
Buổi sáng lúc ngồi chung một bàn ăn sáng, hai người này thậm chí một câu cũng không nói với nhau.
"Vậy cậu có nói với anh ấy chuyện buổi tối đi bể bơi không?”
Lời nói của Từ Tử Khâm giống như pháo nổ bên tai cô, chấn động đến mức đầu óc cô trướng lên.
Cô trâm mặc vài giây, trái tim rơi xuống đáy cốc.
Lê Sơ quyết định nói cho Từ Tử Khâm tình hình thực tế.
Đến tình huống như bây giờ, chuyện cô và Hạ Minh Châu chia tay đã không giấu diếm được nữa.
Cô vốn định bán bức tranh đi, sau khi trả hết tiền nợ cho Phó Tự Trì sẽ nói với Từ Tử Khâm, nhưng không có cách nào kéo dài nữa.
Lê Sơ há miệng, lời kia lập tức nghẹn ở cổ họng cô, lại cực kỳ khó mở miệng, Tử Khâm, mình... Kỳ thật..."
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tử Khâm, trong lúc vô tình liếc tới vài người đi tới trước mặt.