Chương 114: Chương 114
Chương 114: Chương 114Chương 114: Chương 114
Lê Sơ Nhất lập tức đỏ mặt, đè tay Từ Tử Khâm lại, lắc đầu nói: "Cái này không được.'
"Không được sao? Mình cảm thấy rất thích hợp với cậu mà."
Từ Tử Khâm đánh giá áo tắm trong tay.
Da Lê Sơ trắng nõn, bộ đồ bơi màu xanh đậm này càng tôn lên làn da của cô.
Lê Sơ mạnh mẽ cướp đi quần áo trong tay Từ Tử Khâm đặt lại tại chỗ. Tiếp theo, cô cầm lấy bộ đồ bơi liên thân bảo thủ bên cạnh, thuần màu đen, vừa không viền hoa cũng không có thiết kế đặc thù, đơn giản đến mức không chọn ra được điểm nào có thể khen ngợi.
"Mình cảm thấy cái này rất tốt."
Từ Tử Khâm trừng to mắt/'Cái này đẹp chỗ nào? Mình biết cậu tương đối bảo thủ, nhưng cái này có chút quá kín đáo rồi."
Lê Sơ cảm thấy bộ đồ trên tay mình cũng không tệ lắm, ít nhất sau khi mặc vào sẽ không khiến cô lo lắng ánh mắt người khác nhìn về phía cô.
Từ Tử Khâm thở dài một hơi, quyết định lùi một bước, chọn một bộ áo tắm liền thân màu trắng đưa cho Lê Sơ,'Chúng ta là đi chơi, cũng không phải đi thi đấu, ăn mặc đẹp mắt một chút mới ra dáng."
Lê Sơ không lay chuyển được Từ Tử Khâm, đành phải đáp ứng.
Cũng may bộ đồ bơi kia chỉ lộ sau lưng, vẫn còn trong phạm vi tiếp nhận được của cô. ...
Buổi tiệc kết thúc đã gần bảy giờ tối. Lê Sơ thêm wechat của vài họa sĩ, cũng nhận được rất nhiều lợi ích từ việc giao lưu, trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
Ra khỏi phòng họp, trên mặt Lê Sơ còn lộ ra nụ cười dịu dàng, cả người tươi sáng như ánh mặt trời ngày xuân.
Lê Sơ gửi tin tức cho Từ Tử Khâm, nói cho đối phương biết mình đã kết thúc, để Từ Tử Khâm trực tiếp đi nhà hàng.
Cô rời đi muộn, lúc chờ thang máy chỉ còn lại một mình cô.
Cửa thang máy mở ra, Lê Sơ ngước mắt lên lập tức nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục thẳng tắp.
Trong mắt Lê Sơ hiện lên một tia kinh ngạc, chân như bị đổ chì, làm thế nào cũng không nhấc lên được.
"Lê tiểu thư không vào sao?" Tống Mạnh ấn nút tanhg máy, nhẹ giọng nhắc nhở.
Lê Sơ lấy lại tinh thân, mới phát hiện trong thang máy ngoài Phó Tự Trì còn có một người đàn ông.
Hình như là một người cô đã gặp vào buổi sáng.
Giọng nói cũng rất quen thuộc, hình như đã nghe thấy ở đâu đó.
“Tôi có vào." Lê Sơ mím môi cười, bước chân đi vào.
Lê Sơ và Tống Mạnh đứng một hàng, không nhìn sắc mặt Phó Tự Trì.
Cửa thang máy đóng lại, Tống Mạnh hỏi một câu: "Lê tiểu thư lên lầu mấy?"
"A? Lầu ba." Lúc giọng nói ra khỏi miệng khẩn trương mà hoảng loạn.
Trong thang máy lại trở về yên tĩnh. Từng tầng từng tầng đi lên, người trong thang máy cũng càng ngày càng nhiều, rất nhanh Lê Sơ đã bị đẩy đến bên cạnh đứng song song với Phó Tự Trì.
Cô cẩn thận nghiêng người, giữ khoảng cách giữa mình và Phó Tự Trì.
Phó Tự Trì cúi đầu nhìn cô một cái, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, kéo sang bên cạnh, để bả vai cô dán lên cánh tay anh.
Lê Sơ sợ đến mức thiếu chút nữa kêu lên.
Trợ lý của Phó Tự Trì đứng ở phía trước, còn ngón tay Phó Tự Trì nắm chặt cổ tay cô.
Nếu người đó quay lại và nhìn thấy thì sao?
Đầu óc Lê Sơ ong ong rung động, cả người đắm chìm trong sợ hãi không muốn bị phát hiện.
Cô dùng tay kia tách ngón tay Phó Tự Trì ra, nhưng không có tác dụng chút nào.
Ngón tay thon dài tựa như đọng lại trên cổ tay cô, mặc cho cô cố gắng thế nào cũng không hề nhúc nhích.
Lê Sơ cắn răng, hạ giọng: "Phó tổng, xin ngài buông tay."
Giọng nói của cô mềm mại, mang theo một chút quân bách.
Phó Tự Trì nghe thấy, giống như đang trêu chọc, ngón tay vuốt ve làn da mềm mại mịn màng của Lê Sơ, anh cố ý trêu chọc cô không chịu buông tay.