Chương 125: Chương 125
Chương 125: Chương 125Chương 125: Chương 125
Trong lòng Lê Sơ chỉ cho rằng đối phương khách khí, lễ phép cười cười.
Nhớ tới bức tranh trưng bày ở triển lãm tranh Turing, Lê Sơ vẫn nhịn không được dò hỏi: "Phó tiên sinh, vì sao ngài lại nhìn trúng bức tranh kia của tôi?"
"Người như tôi, coi như là muốn bán đấu giá một bộ danh họa của đại sư cũng không phải việc gì khó, nhưng mua tranh là chú ý nhãn duyên, bức tranh kia của cô không phải tốt nhất, nhưng là hợp nhất với nhãn duyên của ta."
Lời nói của Phó Thế Xương tuy rằng ngông cuồng, nhưng giọng nói của ông lại không có chút kiêu căng nào.
Lê Sơ tin lời ông nói.
Phó Thế Xương nhấp một ngụm trà, thưởng thức trà thơm, vào miệng dư vị ngọt, ông nói tiếp: "Nhìn thấy bức tranh kia của cô, làm cho tôi nghĩ tới phu nhân của mình."
"Phu nhân của ngài?"
"Ừm”" Phó Thế Xương rũ mắt, che giấu thương cảm trong mắt,'Cô ấy đã qua đời nhiều năm rồi."
"Xin lỗi." Nghe Phó tiên sinh nhắc tới người vợ đã qua đời, trong lòng Lê Sơ không khỏi đau xót.
Phó Thế Xương gần năm mươi tuổi, trên mặt tràn đầy vẻ uy nghiêm chinh chiến thương trường, nhưng khi nhắc tới vợ, ánh mắt vẫn nhu hòa xuống,Nhìn thấy bức tranh kia của cô, khiến tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ấy, cũng có cảm giác ấm áp như vậy."
Lê Sơ mím môi, nhẹ giọng nói: "Phu nhân của ngài nếu biết ngài nhớ bà như vậy, cho dù ở dưới cửu tuyền, nhất định cũng sẽ vui mừng."
"Vui mừng?" Phó Thế Xương cười lắc đầu "Cô ấy thì không."
Không biết có phải nhìn lâm hay không, Lê Sơ nhìn ra một tia cay đắng từ trong nụ cười của ông.
Lê Sơ không muốn khơi dậy chuyện đau lòng của đối phương, nhưng lời đã nói đến đây, cô cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Phó Thế Xương thu hồi cảm xúc, trầm giọng nói: "Không nói nữa, Lê tiểu thư, chúng ta bàn chuyện mua tranh.”
"Không ngại thì cô hãy nói một chút về giá cả trong lòng."
Ánh mắt Lê Sơ do dự, cô bức thiết cần số tiền này, nhưng vừa mở miệng đã là năm triệu, không khỏi quá không biết tự lượng sức mình, hơn nữa cô còn chỉ là một họa sĩ lặng lẽ vô danh.
Phó Thế Xương nhìn ra Lê Sơ đang rối rắm, an ủi: "Không sao, Lê tiểu thư cứ việc nói."
Lê Sơ dùng sức thở ra một hơi, cắn răng nói: "Năm trăm vạn."
Phó Thế Xương ngẩn người, sau đó cười khẽ một tiếng,'Lê tiểu thư thật sự dám mở miệng."
Lê Sơ biết cái giá này quá mức thái quá,'Phó tiên sinh, tôi biết cái giá này quá đắt, nhưng tôi..."
Cô còn chưa nói xong, đã bị Phó Thế Xương đưa tay ngăn lại;Lê tiểu thư, đàm phán trên thương trường không phải như vậy, lá bài chưa lật chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
Lê Sơ không hiểu ý trong lời nói của ông.
Phó Thế Xương kiên nhãn giải thích"Cô đã nói cái giá này, vậy cắn chết cũng giữ một giá, không được vì bất cứ nguyên nhân gì mà lay động, nếu đối phương thật lòng muốn, chỉ có thể dâng lên không ít."
Ông cực ít khi kiên nhẫn dạy người như vậy, có lẽ là bởi vì cô và bức tranh kia đều ấm áp giống nhau, mới để cho ông có một tia động lòng.
Lê Sơ không ngờ đối phương lại thành thật nói những lời này với cô, nhất thời sửng sốt không biết nên trả lời như thế nào.
Phó Thế Xương cười cười, sau đó tự giễu nói: "Xin lỗi, tôi có thể là quá thích thuyết giáo, đây đại khái là bệnh chung của đàn ông trung niên chúng tôi.
Lê Sơ vội nói: "Không có không có, lời của ngài khiến tôi được lợi rất nhiều."
Phó Thế Xương buông ly rượu trong tay xuống, nghiêm mặt nói: "Như vậy, Lê tiểu thư, chúng ta tiếp tục nói chuyện đi."
"Phó tiên sinh... ngài đồng ý mua tranh của tôi sao?" Trái tim Lê Sơ đập thình thịch không ngừng.
Nếu như cô không hiểu sai, Phó tiên sinh hẳn là nguyện ý mua bức tranh kia của cô đi?
"Tất nhiên.'...
Rời khỏi bất động sản Hằng Á, đầu óc Lê Sơ vẫn mơ hồ.
Phó Thế Xương tiên sinh cứ như vậy dễ dàng đáp ứng năm trăm vạn mua tranh của cô, thậm chí ngay cả tình huống ép giá này nọ cũng không có.