Chương 126: Chương 126
Chương 126: Chương 126Chương 126: Chương 126
Lê Sơ vỗ vỗ mặt mình.
Gió cuối tháng mười mang theo gió bắc hiu quạnh, thổi trên mặt lạnh lẽo như băng.
Cỗ khí lạnh kia cũng làm cho cô tỉnh táo biết mình không phải đang nằm mơ.
Phó tiên sinh thật sự muốn mua tranh của cô.
Lê Sơ đứng trên đường, hốc mắt ướt át, vừa cười vừa rơi nước mắt.
Phó tiên sinh đã cho người đi viết hợp đồng, sau khi ký xong, năm trăm vạn kia sẽ chuyển vào tài khoản của cô.
Cô cũng không cần tiếp tục duy trì quan hệ với Phó Tự Trì nữa.
Cô hoàn toàn có thể khôi phục tự do.
Liên tiếp ba ngày, phàm là Phó Tự Trì liên lạc với cô đều bị cô lấy đủ loại do từ chối.
Hôm nay đau bụng, ngày mai đau đầu nếu không chính là có hẹn với bạn bè.
Phó Tự Trì cố nén không nổi giận với cô.
Anh luôn cảm thấy Lê Sơ cùng lúc trước không giống nhau, nếu cẩn thận nói đến, cảm giác kia giống như là cánh cô cứng lên rồi, dám phản kháng anh.
Sau khi Phó Tự Trì rời khỏi công ty, anh tự mình lái xe đến vườn hoa Đức Dương tìm cô.
Anh muốn xem Lê Sơ có thật sự có bản lĩnh hay không.
Xe chạy được nửa đường, Phó Tự Trì nhận được điện thoại của Thời Doanh.
"A Tự, đã bao lâu rồi không tụ họp với các anh em, hôm nay cậu nhất định phải đến, nếu không không được làm anh em với tôi nữa."
Xe thắng gấp một tiếng, dừng ở ven đường.
Phó Tự Trì cố nén bực bội trong lòng, châm điếu thuốc.
Khoảnh khắc đầu thuốc vừa vào miệng, anh bỗng nhiên phát hiện mùi vị dường như không đúng, dụi tắt đầu thuốc, anh đáp lại: "Biết rồi, đợi lát nữa sẽ đến."
Xe quay đầu chạy về phía ngược lại vườn hoa Đức Dương.
Mười mấy phút sau, Phó Tự Trì đến hội sở tư nhân.
Đẩy cửa phòng bao ra, mùi khói nồng nặc khiến anh không nhịn được nhíu mày.
Thời Doanh thấy anh đi vào, vội vàng nghênh đón,/A Tự, gần đây có chuyện gì, công việc bận rộn như vậy, liên tục gọi cậu một tháng cũng luôn từ chối không chịu ra ngoài, gặp cậu một lần quả thực so với lên trời còn khó hơn."
Phó Tự Trì cũng không giải thích, trực tiếp ngồi xuống sô pha.
Trên bàn bài phía trước có mấy người đang đánh bài, thấy anh đi vào đều nhao nhao trêu ghẹo.
"Sợ không phải là trong nhà A Tự giấu yêu tinh, lúc này mới quên các anh em đi." "Tôi thấy cũng đúng, sắc mặt này không còn cảm giác cấm dục như trước nữa."
Phó Tự Trì lạnh lùng nhìn lướt qua, mọi người vội ngậm miệng lại, sợ chọc phải vị Phật lớn này mất hứng, bản thân cũng gặp họa theo.
Thời Doanh từ trước đến nay da mặt dày, cũng chống lại ánh mắt lạnh lùng của Phó Tự Trì, anh thấp giọng hỏi: "A Tự, cậu sẽ không thật sự... ?"
Anh chớp chớp mắt, muốn nói lại thôi.
Phó Tự Trì chỉ mím môi nhìn anh, đáy mắt ngưng kết một tầng băng Sương.
"Được được được, tôi không hỏi có được không? Đợi ngày nào đó cậu dẫn người ra cho các anh em gặp." Thời Doanh rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc, cắn vào miệng, rồi đưa bao thuốc cho Phó Tự Trì.
Phó Tự Trì cũng không nhìn một cái,'Không cần."
Ánh mắt Thời Doanh ngẩn ra/'Không phải chứ, bây giờ ngay cả thuốc lá cậu cũng không hút?”
Anh đến bên cạnh Phó Tự Trì cẩn thận ngửi một cái, vẻ mặt khiếp sợ: "Mẹ nó, trên người cậu thật sự không có mùi thuốc lá."
Trong đám người bọn họ, Phó Tự Trì hút thuốc dữ dội nhất, có lúc một ngày có thể hút hai bao thuốc.
Thời Doanh đều sợ anh hút thuốc đến mức hút ra vấn đề.
Vậy mà nói bỏ là bỏ?
"A Tự, cậu thật lợi hại.' Thời Doanh giơ ngón tay cái lên, khen ngợi anh.
Lại nhịn không được tán thưởng nói: "Chị dâu nhỏ này cũng thật là lợi hại, thời gian một tháng, Ngộ Không cũng được dạy thành Ngộ Tịnh." "Cút." Phó Tự Trì trừng mắt nhìn anh.
Thời Doanh cười mỉa một tiếng, ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: "A Tự, cha cậu..."
Thời Doanh nhíu nhíu mày, thật sự không biết mở miệng như thế nào.
Loại chuyện này ở nhà giàu thật sự thưa thớt bình thường, chẳng qua quan hệ giữa Phó Tự Trì và cha anh vốn không tốt, nếu biết chuyện này phỏng chừng còn kém hơn.