Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127: Chương 127

Chương 127: Chương 127 Chương 127: Chương 127Chương 127: Chương 127

Phó Tự Trì nâng ly rượu lên, cười khẽ một tiếng,'Ông ấy làm sao vậy, nói tiếp đi."

Một bộ dáng thờ ơ.

Thời Doanh nhẫn tâm, nói ra: "Hình như cha cậu nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài."

Sợ Phó Tự Trì không tin, Thời Doanh nói tiếp: "Tôi nghe ông già nhà tôi nói, cha cậu vừa ra tay đã cho người phụ nữ đó năm triệu."

Năm trăm vạn đối với Phó Tự Trì mà nói không tính là gì, đối với cha anh mà nói càng là chuyện nhỏ.

Nhưng Phó Thế Xương vì một người phụ nữ vung tiên như rác vẫn khiến người ta bất ngờ.

Trong giới này ai mà không biết Phó Thế Xương từ trước đến nay giữ mình trong sạch, mặc dù phu nhân đã qua đời nhiều năm, bên cạnh cũng không có những người khác.

Phó Tự Trì nhếch môi cười lạnh, trong mắt tràn đây châm chọc,'Người phụ nữ nào?”

Mặt Thời Doanh lộ vẻ khó xử,'Tôi không rõ lắm, tôi chỉ nghe ông già nhà tôi thuận miệng nói, hình như là một người phụ nữ vẽ tranh sơn dầu, tuổi còn nhỏ."

Nói đến đây, anh đột nhiên nhớ ra, thời gian trước cha anh có đăng một bức tranh.

Thời Doanh vội vàng lấy di động ra, mở wechat, tìm được bạn bè của Phó Thế Xương, tìm cái kia,'Cậu xem, chính là cái này."

Thời Doanh không thưởng thức được loại nghệ thuật tao nhã này, chỉ có thể dễ dàng nói một câu: "Vẽ cũng không tệ lắm."

Ánh mắt Phó Tự Trì dừng lại trên màn hình, đồng tử chợt co rút lại, anh đoạt lấy di động của Doanh, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, cắn răng hỏi: "Đây là wechat của Phó Thế Xương?”

Thời Doanh hoảng sợ,/'Đúng vậy, không phải cậu có wechat của cha cậu sao?"

"Kéo vào danh sách đen rồi." Ngữ khí lạnh như là hóa băng.

"Hả?"

Hai cha con này quả thực giống như kẻ thù, dù cho ai khuyên cũng vô dụng.

Trên màn hình là một bức tranh sơn dầu màu vàng óng ánh, trong tranh thiếu nữ mặc váy dài màu trắng trong ruộng lúa mạch ánh vàng rực rỡ cười đến ấm áp, bức tranh này dù cháy thành tro Phó Tự Trì cũng có thể nhận ra.

Lòng ngực giống như bị đốt pháo, nổ đến lục phủ ngũ tạng đau nhức.

Anh cắn chặt răng, đáy mắt hung ác nham hiểm như muốn giết người.

Phó Tự Trì đứng dậy, trầm mặt đi ra ngoài cửa.

Thời Doanh vội vàng đi theo/A Tự, việc này mắt nhắm mắt mở lập tức sẽ qua, dù sao cha cậu cũng sẽ không cưới người ta về nhà."

Nghe thấy Thời Doanh nói ra chữ "cưới", Phó Tự Trì lớn tiếng quát: 'Câm miệng.

Thời Doanh bất đắc dĩ nhìn Phó Tự Trì rời đi, nhưng cũng không có biện pháp, căn bản là anh ngăn không được Phó Tự Trì, chỉ có thể âm thầm hối hận không nên nói chuyện này nói cho cậu ấy biết.

Nhưng giấy không gói được lửa, việc này nên biết càng sớm càng tốt.

Nửa giờ sau, xe Phó Tự Trì dừng ở dinh thự Lan Đình.

Nơi này là khu biệt thự cao cấp nhất Lạc Thành, cũng là chỗ ở của Phó Thế Xương.

Phó Tự Trì từ đầu năm nay đã không tới nữa.

Mẹ Trần thấy Phó Tự Trì trở về, mừng rỡ vạn phần/A Tự, nếu tiên sinh biết con về nhất định sẽ vui, con mau ngồi xuống, mẹ đi gọi tiên sinh xuống."

Mẹ Trần đi theo mẹ Phó Tự Trì, từ sau khi Phó Tự Trì ra đời thì đối xử với anh vô cùng tốt, cũng theo vợ chồng Phó Thế Xương gọi anh là A Tự.

Ngôi nhà này đối với Phó Tự Trì mà nói nếu còn có một tia lưu niệm, đó chính là mẹ Trần.

Phó Tự Trì mặc dù trong lòng tức giận ngập trời, cũng cố gắng bình thản nói chuyện với mẹ Trần: "Mẹ Trần, không cần phiền toái, con tự lên tìm ông ấy"

Trong lòng mẹ Trần lo lắng.

Hai cha con nhà này mỗi lần gặp mặt đều phải cãi nhau, nhưng dù sao bà cũng không phải người Phó gia, khó mà nói cái gì.

Chỉ có thể nhìn Phó Tự Trì lên lầu.

Phó Tự Trì đứng trước cửa thư phòng, gõ cửa.

Bên trong cửa truyền đến giọng nói trầm ổn: "Vào đi."

Phó Tự Trì đẩy cửa đi vào. Phó Thế Xương ngước mắt nhìn thấy là con trai, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc,'Sao con lại trở về?"
Bình Luận (0)
Comment