Chương 134: Chương 134
Chương 134: Chương 134Chương 134: Chương 134
Cô có việc yêu cầu anh, dù sao cũng phải dành ra một chút thành ý.
Hôm nay không biết tại sao, sắp đến tám giờ rưỡi cũng không thấy Phó Tự Trì trở về.
Lê Sơ kiên nhẫn chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua, trong lòng càng thêm vội vàng.
Nếu là bình thường, Lê Sơ sẽ không quản anh có trở về hay không, chỉ biết đi làm chuyện của mình, hoặc là đi ngủ sớm.
Nhưng hôm nay không được, cô có chuyện muốn nói với anh.
Đợi đến mười giờ tối, ngoài cửa mới truyền đến động tĩnh.
Lê Sơ ngồi trên sô pha, nhìn Phó Tự Trì lạnh lẽo bước vào.
Dường như Phó Tự Trì đã uống rượu, bước chân cũng không trầm ổn như trước.
Lúc nhìn thấy Lê Sơ, anh hơi sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: "Lại đây."
Lê Sơ đi tới, cách càng gần, mùi rượu càng nồng đậm, thậm chí chiếc áo khoác màu đen trên người Phó Tự Trì còn mang theo một chút mùi thuốc lá.
Lê Sơ khẽ nhíu mày, vẻ mặt cũng có chút mâu thuẫn.
Lê Sơ nhịn mũi khó chịu, nhận lấy áo khoác anh cởi ra, thuận miệng hỏi một câu: "Sao hôm nay muộn thế này mới về?"
Phó Tự Trì cau mày buông lỏng,'Em đang quan tâm tôi?"
Lê Sơ ngẩn người, nhớ tới mình có việc muốn nhờ, gật đầu.
Phó Tự Trì ôm lấy Lê Sơ, ôm người vào lòng, dường như ngại áo khoác trong tay Lê Sơ vướng bận, anh lập tức kéo lại ném xuống đất.
Vuốt ve lưng Lê Sơ, Phó Tự Trì thản nhiên nói: 'Hôm nay tạm thời có một buổi xã giao."
Lê Sơ vốn định nói với anh không cần nói những lời này với cô, lời đến bên miệng vẫn nuốt trở lại.
"Anh... vất vả rồi." Nhớ tới mình còn có việc muốn Phó Tự Trì đồng ý, Lê Sơ phá lệ nói quan tâm đối phương.
Phó Tự Trì sửng sốt một lát, mặt mày nhiễm ý cười,'Sao hôm nay lại quan tâm đến tôi như vậy?"
"Nếu anh không thích, sau này tôi sẽ không nói nữa."
Lê Sơ luôn lạnh nhạt với anh, huống hồ loại lời trái lương tâm này cô cũng không muốn nói.
"Tôi thích."
Cô cảm giác được tâm tình Phó Tự Trì tựa hồ coi như không tệ, Lê Sơ chuẩn bị thừa dịp này nói chuyện tết âm lịch phải về thị trấn Văn Đức gặp cha mẹ.
Cô vừa định mở miệng, môi Phó Tự Trì lập tức mạnh mẽ đè xuống, chặn toàn bộ lời nói của cô trong miệng.
Môi mang theo hàn ý lạnh lẽo, nụ hôn lại cực nóng giống như mặt trời chói chang, băng cùng lửa đan xen, rất nhanh đã làm cho toàn thân Lê Sơ mềm nhữn xuống.
Phó Tự Trì không hài lòng với nụ hôn đơn thuần.
Trên người Lê Sơ mặc quần áo đơn bạc, anh dùng chút kỹ xảo, quần áo lập tức bị anh đẩy xuống. Phó Tự Trì ôm Lê Sơ cùng anh vào phòng mây mưa, từng tiếng cầu xin đều bị anh dùng nụ hôn chặn lại. ...
Hai chân Lê Sơ xụi lơ, đứng không vững, chỉ có thể dựa vào Phó Tự Trì.
Cô không ngờ Phó Tự Trì lại quá đáng như vậy, vậy mà ở cửa ra vào lại sốt ruột không chịu nổi.
Phó Tự Trì nhặt áo khoác lên bọc Lê Sơ lại.
Bên ngoài tuyết rơi, trong nhà mặc dù mở điều hòa và ấm áp, cũng dễ dàng bị khí lạnh nhập thể.
Hốc mắt Lê Sơ đỏ sẫm, nước mắt còn đọng lại, thật sự là bị anh bắt nạt không ra dáng.
Phó Tự Trì hôn lên mắt cô, khàn giọng nói: "Nếu em tiếp tục nhìn tôi như vậy, có thể lại phải nhìn tôi lần nữa."
Lê Sơ vội vã nén nước mắt, nhỏ giọng từ chối: "Không cần."
Phó Tự Trì bế ngang cô lên, đi về phòng, lúc đi ngang qua phòng ăn, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, còn có rượu vang đỏ, anh dừng bước,'Chuẩn bị đầy đủ như vậy?"
Tất cả hành vi ngoài ý muốn của Lê Sơ hôm nay đều đã được giải thích.
Phó Tự Trì lắc đầu cười tự giễu.
Anh còn tưởng Lê Sơ thật sự quan tâm anh.
Lê Sơ ôm chặt cổ Phó Tự Trì, thấp giọng thỉnh cầu: "Sắp đến tết rồi, tôi muốn về quê thăm cha mẹ."
"Chỉ là chuyện này?"
"Ừm”" Ánh mắt Lê Sơ mong mỏi. Phó Tự Trì nhấc chân lên, tiếp tục đi vào phòng.